古诗词

轗轲行慰伯清先生丧子

黄毓祺

明兴以来数作手,盛名之下遏阳九。míng xīng yǐ lái shù zuò shǒu,shèng míng zhī xià è yáng jiǔ。
龙蛇杂遝干戈飞,于中崛起青邱叟。lóng shé zá tà gàn gē fēi,yú zhōng jué qǐ qīng qiū sǒu。
文章一代实开先,白刃如霜在其首。wén zhāng yī dài shí kāi xiān,bái rèn rú shuāng zài qí shǒu。
北地莽莽才绝伦,俊逸颇称何舍人。běi dì mǎng mǎng cái jué lún,jùn yì pǒ chēng hé shě rén。
我吴迪功亦俊物,往往笔落如卿霎。wǒ wú dí gōng yì jùn wù,wǎng wǎng bǐ luò rú qīng shà。
徐郎何郎皆夭死,东风寒食吹游魂。xú láng hé láng jiē yāo sǐ,dōng fēng hán shí chuī yóu hún。
李郎六年三系狱,叩关虎豹森天门。lǐ láng liù nián sān xì yù,kòu guān hǔ bào sēn tiān mén。
太白山人栖太白,南屏山下留仙骨。tài bái shān rén qī tài bái,nán píng shān xià liú xiān gǔ。
突然不必子与孙,荒冢累累亦三尺。tū rán bù bì zi yǔ sūn,huāng zhǒng lèi lèi yì sān chǐ。
王家兄弟调颇同,一时二美吴门东。wáng jiā xiōng dì diào pǒ tóng,yī shí èr měi wú mén dōng。
玉关老亲雅无罪,可怜血染秋芙蓉。yù guān lǎo qīn yǎ wú zuì,kě lián xuè rǎn qiū fú róng。
纷纷作者难具指,大都轗轲有如此。fēn fēn zuò zhě nán jù zhǐ,dà dōu kǎn kē yǒu rú cǐ。
许君生长江之阴,能使诗名满人耳。xǔ jūn shēng zhǎng jiāng zhī yīn,néng shǐ shī míng mǎn rén ěr。
手拈寸管探诗源,上迄西京下王李。shǒu niān cùn guǎn tàn shī yuán,shàng qì xī jīng xià wáng lǐ。
苦心一年一易草,荏苒于今十年矣。kǔ xīn yī nián yī yì cǎo,rěn rǎn yú jīn shí nián yǐ。
维摩斗室穷著书,膝下依依赖有子。wéi mó dòu shì qióng zhù shū,xī xià yī yī lài yǒu zi。
寒吹丹穴凤罢游,苍龙化去青天愁。hán chuī dān xué fèng bà yóu,cāng lóng huà qù qīng tiān chóu。
皋兰畹蕙忽摧折,白杨萧瑟风飕飗。gāo lán wǎn huì hū cuī zhé,bái yáng xiāo sè fēng sōu liú。
君欲呼儿呼不得,无聊聊述儿颠末。jūn yù hū ér hū bù dé,wú liáo liáo shù ér diān mò。
卖田将作娶妇谋,岂料为儿具棺设。mài tián jiāng zuò qǔ fù móu,qǐ liào wèi ér jù guān shè。
青箱鬻却列坟茔,免同野鬼空原泣。qīng xiāng yù què liè fén yíng,miǎn tóng yě guǐ kōng yuán qì。
想君下笔心肺酸,使我闻之泪沾臆。xiǎng jūn xià bǐ xīn fèi suān,shǐ wǒ wén zhī lèi zhān yì。
吾宗有侄字无咎,去年此际云初没。wú zōng yǒu zhí zì wú jiù,qù nián cǐ jì yún chū méi。
瞥将魂梦托友人,示以新篇眼流血。piē jiāng hún mèng tuō yǒu rén,shì yǐ xīn piān yǎn liú xuè。
篇中二语更惨然,友人梦觉犹能忆。piān zhōng èr yǔ gèng cǎn rán,yǒu rén mèng jué yóu néng yì。
入吾室兮妇伶仃,升吾堂兮亲垂白。rù wú shì xī fù líng dīng,shēng wú táng xī qīn chuí bái。
吁嗟此语岂传疑,一片孤魂尚依魄。xū jiē cǐ yǔ qǐ chuán yí,yī piàn gū hún shàng yī pò。
君儿魂魄知何方,飞飞当不离君侧。jūn ér hún pò zhī hé fāng,fēi fēi dāng bù lí jūn cè。
君今哀痛同西河,死者巳矣可奈何。jūn jīn āi tòng tóng xī hé,sǐ zhě sì yǐ kě nài hé。
我当为君歌轗轲,君休为我停叵罗。wǒ dāng wèi jūn gē kǎn kē,jūn xiū wèi wǒ tíng pǒ luó。
会须快饮日沉醉,不然遍访名山阿。huì xū kuài yǐn rì chén zuì,bù rán biàn fǎng míng shān ā。
隙中之驹梦中蝶,终日戚戚胡为乎。xì zhōng zhī jū mèng zhōng dié,zhōng rì qī qī hú wèi hū。

黄毓祺

字介子,天启元年恩贡,性孝友,慷慨负奇气,于学无所不窥,忧时感事发于诗。与弟毓礽知名于里。乙酉之变,投笔勇赴,城破卒于狱中,年六十一岁,邑志忠义传,著有古杏堂集、大愚老人集。 黄毓祺的作品>>

猜您喜欢

菊花

黄毓祺

佳色繇来莫可名,夕阳彩翠甚分明。jiā sè yáo lái mò kě míng,xī yáng cǎi cuì shén fēn míng。
谁知别有娟娟意,最是空庭白月横。shuí zhī bié yǒu juān juān yì,zuì shì kōng tíng bái yuè héng。

菊花

黄毓祺

远性偏于静者宜,天然秀整是风期。yuǎn xìng piān yú jìng zhě yí,tiān rán xiù zhěng shì fēng qī。
结庐人境堪怡悦,不分高山有紫芝。jié lú rén jìng kān yí yuè,bù fēn gāo shān yǒu zǐ zhī。

菊花

黄毓祺

冥心不共世低昂,白露凄然水面凉。míng xīn bù gòng shì dī áng,bái lù qī rán shuǐ miàn liáng。
乞与锦袍空错落,无人识得老佯狂。qǐ yǔ jǐn páo kōng cuò luò,wú rén shí dé lǎo yáng kuáng。

菊花

黄毓祺

萧然暂对破人颜,一卷茶经紫翠间。xiāo rán zàn duì pò rén yán,yī juǎn chá jīng zǐ cuì jiān。
纵使秋霜鹰爪健,何如此种意闲闲。zòng shǐ qiū shuāng yīng zhǎo jiàn,hé rú cǐ zhǒng yì xián xián。

菊花

黄毓祺

此花不愧浅深红,得性那能与俗同。cǐ huā bù kuì qiǎn shēn hóng,dé xìng nà néng yǔ sú tóng。
他日倘寻高士传,相逢只合唤黄公。tā rì tǎng xún gāo shì chuán,xiāng féng zhǐ hé huàn huáng gōng。

菊花

黄毓祺

平远荒寒木叶稀,秋容不战自然肥。píng yuǎn huāng hán mù yè xī,qiū róng bù zhàn zì rán féi。
忽惊身在芦花岸,耳畔萧萧有雁飞。hū jīng shēn zài lú huā àn,ěr pàn xiāo xiāo yǒu yàn fēi。

菊花

黄毓祺

奇姿能艳复能幽,志意坚贞不可求。qí zī néng yàn fù néng yōu,zhì yì jiān zhēn bù kě qiú。
举面向人先自赤,风前无语小低头。jǔ miàn xiàng rén xiān zì chì,fēng qián wú yǔ xiǎo dī tóu。

菊花

黄毓祺

参差颜色斩然新,晨夕同条共隐沦。cān chà yán sè zhǎn rán xīn,chén xī tóng tiáo gòng yǐn lún。
尔我欲分无处所,人间何物得疏亲。ěr wǒ yù fēn wú chù suǒ,rén jiān hé wù dé shū qīn。

菊花

黄毓祺

中宵把玩立墙阴,益信文人有碎金。zhōng xiāo bǎ wán lì qiáng yīn,yì xìn wén rén yǒu suì jīn。
风似剪刀时劈面,空霜不觉又盈襟。fēng shì jiǎn dāo shí pī miàn,kōng shuāng bù jué yòu yíng jīn。

菊花

黄毓祺

朝来忽睹淡妆新,浓抹将毋色未真。cháo lái hū dǔ dàn zhuāng xīn,nóng mǒ jiāng wú sè wèi zhēn。
自是中心无所向,不妨今昔现分身。zì shì zhōng xīn wú suǒ xiàng,bù fáng jīn xī xiàn fēn shēn。

菊花

黄毓祺

特留贞静殿空林,艳色须从背面寻。tè liú zhēn jìng diàn kōng lín,yàn sè xū cóng bèi miàn xún。
无限风流归蕴藉,不令人见一何深。wú xiàn fēng liú guī yùn jí,bù lìng rén jiàn yī hé shēn。

菊花

黄毓祺

岁晚怜君不我遐,门前老树正槎枒。suì wǎn lián jūn bù wǒ xiá,mén qián lǎo shù zhèng chá yā。
小山空自歌招隐,夜静人闲落桂花。xiǎo shān kōng zì gē zhāo yǐn,yè jìng rén xián luò guì huā。

乾四明咏四首柏

黄毓祺

何年古殿柏森森,指出西来一片心。hé nián gǔ diàn bǎi sēn sēn,zhǐ chū xī lái yī piàn xīn。
不信无情能说法,阿谁悟得雪岩钦。bù xìn wú qíng néng shuō fǎ,ā shuí wù dé xuě yán qīn。

乾四明咏四首柏

黄毓祺

共惜参天古杏残,一株抛向隔墙看。gòng xī cān tiān gǔ xìng cán,yī zhū pāo xiàng gé qiáng kàn。
夜来月出生清影,依旧只林双树寒。yè lái yuè chū shēng qīng yǐng,yī jiù zhǐ lín shuāng shù hán。

乾四明咏四首柏

黄毓祺

天寒地冻雪迷离,忒杀风流这一枝。tiān hán dì dòng xuě mí lí,tè shā fēng liú zhè yī zhī。
屋角有人能古调,拈来无孔笛中吹。wū jiǎo yǒu rén néng gǔ diào,niān lái wú kǒng dí zhōng chuī。