古诗词

药洲

吴兰修

霸王忽欲求长生,磊石湖上为蓬瀛。bà wáng hū yù qiú zhǎng shēng,lěi shí hú shàng wèi péng yíng。
尽种琼芝与瑶草,氤氲花药春冥冥。jǐn zhǒng qióng zhī yǔ yáo cǎo,yīn yūn huā yào chūn míng míng。
珠阑四面香为幄,炉火自青湖水绿。zhū lán sì miàn xiāng wèi wò,lú huǒ zì qīng hú shuǐ lǜ。
昼长时唤美人来,曼声细度游仙曲。zhòu zhǎng shí huàn měi rén lái,màn shēng xì dù yóu xiān qū。
胡子衣轻爱六铢,紫霞冉冉吹罗襦。hú zi yī qīng ài liù zhū,zǐ xiá rǎn rǎn chuī luó rú。
却将尘事劳仙姥,从此官家称大夫。què jiāng chén shì láo xiān lǎo,cóng cǐ guān jiā chēng dà fū。
阿谁膝上能多记,特敕琼仙领外事。ā shuí xī shàng néng duō jì,tè chì qióng xiān lǐng wài shì。
六宫内使皆天人,免死还闻拜恩赐。liù gōng nèi shǐ jiē tiān rén,miǎn sǐ hái wén bài ēn cì。
忽报西头起阵云,干城全倚郭监军。hū bào xī tóu qǐ zhèn yún,gàn chéng quán yǐ guō jiān jūn。
可怜烽火连宫禁,犹自梅檀吁鬼神。kě lián fēng huǒ lián gōng jìn,yóu zì méi tán xū guǐ shén。
浮家几日劳装束,说与仙人应痛哭。fú jiā jǐ rì láo zhuāng shù,shuō yǔ xiān rén yīng tòng kū。
刘郎下马作降王,乐范乘舟学徐福。liú láng xià mǎ zuò jiàng wáng,lè fàn chéng zhōu xué xú fú。
吴兰修

吴兰修

清广东嘉应州人,字石华。嘉庆十三年举人,官信宜训导。在粤香书院筑室,藏书数万卷。通经史,兼擅算学。有《南汉记》、《方程考》、《端溪砚史》、《荔村吟草》、《桐华阁词》。 吴兰修的作品>>

猜您喜欢

卜算子

吴兰修

绿剪一窗烟,夜漏如何许。lǜ jiǎn yī chuāng yān,yè lòu rú hé xǔ。
碧月蒙蒙不到门,竹露听如雨。bì yuè méng méng bù dào mén,zhú lù tīng rú yǔ。
独自出篱根,树影拖鞋去。dú zì chū lí gēn,shù yǐng tuō xié qù。
一点萤灯隔水青,蛩作秋僧语。yī diǎn yíng dēng gé shuǐ qīng,qióng zuò qiū sēng yǔ。

山庄即事

吴兰修

白云深处古田家,谷雨新晴课种麻。bái yún shēn chù gǔ tián jiā,gǔ yǔ xīn qíng kè zhǒng má。
我亦芒鞋间不得,满山开遍碧桐花。wǒ yì máng xié jiān bù dé,mǎn shān kāi biàn bì tóng huā。

春日

吴兰修

山村一夜雨,晓来春草生。shān cūn yī yè yǔ,xiǎo lái chūn cǎo shēng。
看水出田原,触物皆移情。kàn shuǐ chū tián yuán,chù wù jiē yí qíng。
东风吹桑林,午鸠杂乱鸣。dōng fēng chuī sāng lín,wǔ jiū zá luàn míng。
偶逢邻叟至,依依话春耕。ǒu féng lín sǒu zhì,yī yī huà chūn gēng。
锄耰恐后时,黾勉各有营。chú yōu kǒng hòu shí,mǐn miǎn gè yǒu yíng。
我亦守先畴,努力俟秋成。wǒ yì shǒu xiān chóu,nǔ lì qí qiū chéng。

九日登白云山望海

吴兰修

晓来喜听樵夫语,今日重阳不风雨。xiǎo lái xǐ tīng qiáo fū yǔ,jīn rì zhòng yáng bù fēng yǔ。
出门一笑双瞳青,海色山光净如许。chū mén yī xiào shuāng tóng qīng,hǎi sè shān guāng jìng rú xǔ。
我访白云云忽生,石根缕缕炊痕轻。wǒ fǎng bái yún yún hū shēng,shí gēn lǚ lǚ chuī hén qīng。
随风荡漾作波势,似闻万壑流云声。suí fēng dàng yàng zuò bō shì,shì wén wàn hè liú yún shēng。
此时海上云亦起,曼衍鱼龙幻无比。cǐ shí hǎi shàng yún yì qǐ,màn yǎn yú lóng huàn wú bǐ。
吹上螺青不可攀,蓬莱缥缈秋烟里。chuī shàng luó qīng bù kě pān,péng lái piāo miǎo qiū yān lǐ。
须臾山海两不分,千里万里同一云。xū yú shān hǎi liǎng bù fēn,qiān lǐ wàn lǐ tóng yī yún。
空际有人吹玉笛,骖鸾仿佛云中君。kōng jì yǒu rén chuī yù dí,cān luán fǎng fú yún zhōng jūn。
大风西来卷如席,六合苍茫去无迹。dà fēng xī lái juǎn rú xí,liù hé cāng máng qù wú jì。
倒挽南溟洗碧空,海山寸寸皆秋色。dào wǎn nán míng xǐ bì kōng,hǎi shān cùn cùn jiē qiū sè。
从来过眼如云烟,秦灰汉劫知何年。cóng lái guò yǎn rú yún yān,qín huī hàn jié zhī hé nián。
负郭耕云自怡悦,岂必鸡犬皆成仙。fù guō gēng yún zì yí yuè,qǐ bì jī quǎn jiē chéng xiān。
况今中外无戎马,醉后茱萸不须把。kuàng jīn zhōng wài wú róng mǎ,zuì hòu zhū yú bù xū bǎ。
四海农夫但望秋,云兮为霖雨天下。sì hǎi nóng fū dàn wàng qiū,yún xī wèi lín yǔ tiān xià。

九曜石

吴兰修

九星坠地化为石,一夜洞庭湖水赤。jiǔ xīng zhuì dì huà wèi shí,yī yè dòng tíng hú shuǐ chì。
不胫而走来炎洲,竭尽重趼万民力。bù jìng ér zǒu lái yán zhōu,jié jǐn zhòng jiǎn wàn mín lì。
子成西角潴为湖,水晶宫殿开仙都。zi chéng xī jiǎo zhū wèi hú,shuǐ jīng gōng diàn kāi xiān dōu。
啼鸟丁当春树绿,九华缩入壶公壶。tí niǎo dīng dāng chūn shù lǜ,jiǔ huá suō rù hú gōng hú。
天然九朵芙蓉瘦,时有仙云出石窦。tiān rán jiǔ duǒ fú róng shòu,shí yǒu xiān yún chū shí dòu。
方丈蓬莱在眼前,九转丹成君曼寿。fāng zhàng péng lái zài yǎn qián,jiǔ zhuǎn dān chéng jūn màn shòu。
南宫夜燕开金尊,火急军书不敢开。nán gōng yè yàn kāi jīn zūn,huǒ jí jūn shū bù gǎn kāi。
井旁大石忽惊起,众星北走归中原。jǐng páng dà shí hū jīng qǐ,zhòng xīng běi zǒu guī zhōng yuán。
刘郎一去湖萧瑟,丹炉药鼎真何益。liú láng yī qù hú xiāo sè,dān lú yào dǐng zhēn hé yì。
石头寸寸苔花斑,尽是黎民泪痕碧。shí tóu cùn cùn tái huā bān,jǐn shì lí mín lèi hén bì。
可怜九点沈荒烟,旧时海水今桑田。kě lián jiǔ diǎn shěn huāng yān,jiù shí hǎi shuǐ jīn sāng tián。
何似城西五羊石,摩挲遗泽三千年。hé shì chéng xī wǔ yáng shí,mó sā yí zé sān qiān nián。