古诗词

白崖洞

郑珍

鸿蒙昔未分,积此千仞雪。hóng méng xī wèi fēn,jī cǐ qiān rèn xuě。
开天日月嫩,不能解顽结。kāi tiān rì yuè nèn,bù néng jiě wán jié。
其根有融处,娄络成洞穴。qí gēn yǒu róng chù,lóu luò chéng dòng xué。
江穿日雷斗,撞捣忽中裂。jiāng chuān rì léi dòu,zhuàng dǎo hū zhōng liè。
半随流水去,此矗面如截。bàn suí liú shuǐ qù,cǐ chù miàn rú jié。
刚风吹老硬,万古不受涅。gāng fēng chuī lǎo yìng,wàn gǔ bù shòu niè。
下嵌若偏厂,楣屐失前列。xià qiàn ruò piān chǎng,méi jī shī qián liè。
积阴养苔气,历久化苍铁。jī yīn yǎng tái qì,lì jiǔ huà cāng tiě。
蹲门绿虾蟆,一水漱其舌。dūn mén lǜ xiā má,yī shuǐ shù qí shé。
白日澹波光,寒森四山闭。bái rì dàn bō guāng,hán sēn sì shān bì。
沈沈百尺潭,蟠蛰富诡谲。shěn shěn bǎi chǐ tán,pán zhé fù guǐ jué。
骊龙常吐珠,腾光夜飞掣。lí lóng cháng tǔ zhū,téng guāng yè fēi chè。
上下云间峰,见者大如月。shàng xià yún jiān fēng,jiàn zhě dà rú yuè。
两岸尽悬壁,鬼愁径路绝。liǎng àn jǐn xuán bì,guǐ chóu jìng lù jué。
自非藉舟桨,何以达灵窟。zì fēi jí zhōu jiǎng,hé yǐ dá líng kū。
我来仲夏末,周览叹奇兀。wǒ lái zhòng xià mò,zhōu lǎn tàn qí wù。
攀深足余酸,题峻胆尚烈。pān shēn zú yú suān,tí jùn dǎn shàng liè。
弟子黄精粥,先生胡麻屑。dì zi huáng jīng zhōu,xiān shēng hú má xiè。
石上一樽酒,了觉天地别。shí shàng yī zūn jiǔ,le jué tiān dì bié。
逝将兹避世,岂独拟逃热。shì jiāng zī bì shì,qǐ dú nǐ táo rè。
倚醉放归桡,回首肝肺彻。yǐ zuì fàng guī ráo,huí shǒu gān fèi chè。

郑珍

清贵州遵义人,字子尹,号柴翁。道光十七年举人,选荔波县训导。咸丰间告归。同治初补江苏知县,未行而卒。学宗许郑,精通文字音韵之学,熟悉古代宫室冠服制度。有《礼仪私笺》、《轮舆私笺》、《说文新附考》、《巢经巢经说》、《巢经巢集》等。 郑珍的作品>>

猜您喜欢

次韵春感其一

郑珍

杜陵四十亩黄柑,兴到掷在瀼西潭。dù líng sì shí mǔ huáng gān,xīng dào zhì zài ráng xī tán。
此老穷余尚阔壮,天公笑绝倒东南。cǐ lǎo qióng yú shàng kuò zhuàng,tiān gōng xiào jué dào dōng nán。
虫鱼尔雅嗟何用,龙象空王不可参。chóng yú ěr yǎ jiē hé yòng,lóng xiàng kōng wáng bù kě cān。
间把春情愚玉女,百花齐向树头簪。jiān bǎ chūn qíng yú yù nǚ,bǎi huā qí xiàng shù tóu zān。
31123