古诗词

辛丑三月望后一日闻亨儿成进士五百字

戴梓

携儿投辽东,嘤咿甫三月。xié ér tóu liáo dōng,yīng yī fǔ sān yuè。
汝母泪不干,哭久变成血。rǔ mǔ lèi bù gàn,kū jiǔ biàn chéng xuè。
相逢尽路人,有苦向谁说。xiāng féng jǐn lù rén,yǒu kǔ xiàng shuí shuō。
囊无金错刀,饭啜糠秕屑。náng wú jīn cuò dāo,fàn chuài kāng bǐ xiè。
腹内长苦饥,乳脉久乾竭。fù nèi zhǎng kǔ jī,rǔ mài jiǔ qián jié。
俯视怀中儿,不如弃沟辙。fǔ shì huái zhōng ér,bù rú qì gōu zhé。
患难身莫保,安能育尔活。huàn nán shēn mò bǎo,ān néng yù ěr huó。
断绝骨肉恩,免使遭磨折。duàn jué gǔ ròu ēn,miǎn shǐ zāo mó zhé。
捧看几周回,骨相诚英物。pěng kàn jǐ zhōu huí,gǔ xiāng chéng yīng wù。
头颅圆中规,额比成人阔。tóu lú yuán zhōng guī,é bǐ chéng rén kuò。
啼声侔钟鸣,双目剪秋月。tí shēng móu zhōng míng,shuāng mù jiǎn qiū yuè。
尔我遭坎坷,抚弄亦怡悦。ěr wǒ zāo kǎn kě,fǔ nòng yì yí yuè。
况昨初生时,梦兆卜休吉。kuàng zuó chū shēng shí,mèng zhào bo xiū jí。
天属系人心,欲舍终难割。tiān shǔ xì rén xīn,yù shě zhōng nán gē。
迨至四五龄,居然若老成。dài zhì sì wǔ líng,jū rán ruò lǎo chéng。
嬉戏不侮虐,不作孩童行。xī xì bù wǔ nüè,bù zuò hái tóng xíng。
欣闻邻家子,早暮有书声。xīn wén lín jiā zi,zǎo mù yǒu shū shēng。
索母为教读,母教无多经。suǒ mǔ wèi jiào dú,mǔ jiào wú duō jīng。
数教数能诵,喜跃矜其能。shù jiào shù néng sòng,xǐ yuè jīn qí néng。
我为饔飧累,日夕勤笔耕。wǒ wèi yōng sūn lèi,rì xī qín bǐ gēng。
不能自训迪,诬以他人凭。bù néng zì xùn dí,wū yǐ tā rén píng。
横暴遭恶族,惨掠如仇雠。héng bào zāo è zú,cǎn lüè rú chóu chóu。
冀欲陨其命,遂彼阴毒谋。jì yù yǔn qí mìng,suì bǐ yīn dú móu。
尔母闻奔救,急痛心若抽。ěr mǔ wén bēn jiù,jí tòng xīn ruò chōu。
母子相持抱,涕泣不能收。mǔ zi xiāng chí bào,tì qì bù néng shōu。
性命虽脱免,郁怒瞢双眸。xìng mìng suī tuō miǎn,yù nù méng shuāng móu。
十载不见物,悔恨无时休。shí zài bù jiàn wù,huǐ hèn wú shí xiū。
计年已十五,视物始能睹。jì nián yǐ shí wǔ,shì wù shǐ néng dǔ。
黾勉为延师,劼毖历寒暑。mǐn miǎn wèi yán shī,jié bì lì hán shǔ。
操觚试为文,颇能驱陈腐。cāo gū shì wèi wén,pǒ néng qū chén fǔ。
十七入黉宫,文名声楚楚。shí qī rù hóng gōng,wén míng shēng chǔ chǔ。
精进正斯时,家贫缺修脯。jīng jìn zhèng sī shí,jiā pín quē xiū pú。
勤惰任尔为,避喧栖梵宇。qín duò rèn ěr wèi,bì xuān qī fàn yǔ。
裹粮既无多,枵腹勇难贾。guǒ liáng jì wú duō,xiāo fù yǒng nán jiǎ。
几日复归来,饥瘦面尘土。jǐ rì fù guī lái,jī shòu miàn chén tǔ。
抚诘心内伤,双泪落如雨。fǔ jí xīn nèi shāng,shuāng lèi luò rú yǔ。
救死真不赡,岂复望延祜。jiù sǐ zhēn bù shàn,qǐ fù wàng yán hù。
已分覆巢馀,黄口无振羽。yǐ fēn fù cháo yú,huáng kǒu wú zhèn yǔ。
尔能体我心,愤无激艰阻。ěr néng tǐ wǒ xīn,fèn wú jī jiān zǔ。
死灰冀复燃,瘁极不言苦。sǐ huī jì fù rán,cuì jí bù yán kǔ。
穷老望儿兴,酸心难备数。qióng lǎo wàng ér xīng,suān xīn nán bèi shù。
今幸捷南宫,惝恍浑疑梦。jīn xìng jié nán gōng,chǎng huǎng hún yí mèng。
喜极反生悲,往事撄心胸。xǐ jí fǎn shēng bēi,wǎng shì yīng xīn xiōng。
忆尔在母腹,惊怖遭陈凶。yì ěr zài mǔ fù,jīng bù zāo chén xiōng。
堕地随远配,屡困卒能通。duò dì suí yuǎn pèi,lǚ kùn zú néng tōng。
机兆应不绝,无乃尔是钟。jī zhào yīng bù jué,wú nǎi ěr shì zhōng。
自待勿菲薄,负荷在尔躬。zì dài wù fēi báo,fù hé zài ěr gōng。
我老复奚望,甘心此地终。wǒ lǎo fù xī wàng,gān xīn cǐ dì zhōng。
故乡岂不思,此事关苍穹。gù xiāng qǐ bù sī,cǐ shì guān cāng qióng。
努力建名业,昌我北地宗。nǔ lì jiàn míng yè,chāng wǒ běi dì zōng。

戴梓

清浙江钱塘人,字文开。通天文算法,能自制火器。三藩乱时,以布衣从康亲王杰书军,授道员。战后,得康熙帝召见,授侍讲,参与纂修《律吕正义》。后遭人谗毁,谪戍关东,靠售书画文字度日。所造“连珠铳”,实为原始机关枪。有《耕烟草堂诗钞》。 戴梓的作品>>

猜您喜欢

咏燕四首营巢

戴梓

弱羽飘零又一秋,伤心霜落水痕收。ruò yǔ piāo líng yòu yī qiū,shāng xīn shuāng luò shuǐ hén shōu。
尘侵故垒魂应断,月落空梁梦尚留。chén qīn gù lěi hún yīng duàn,yuè luò kōng liáng mèng shàng liú。
路指乌衣来往处,话深鸿雁别离洲。lù zhǐ wū yī lái wǎng chù,huà shēn hóng yàn bié lí zhōu。
相思目极昭阳影,空数昏鸦集戍楼。xiāng sī mù jí zhāo yáng yǐng,kōng shù hūn yā jí shù lóu。

赠杨茂林

戴梓

十年交契慰离居,破月荒城兴有馀。shí nián jiāo qì wèi lí jū,pò yuè huāng chéng xīng yǒu yú。
君抱经纶成猗顿,我惭疏放类相如。jūn bào jīng lún chéng yī dùn,wǒ cán shū fàng lèi xiāng rú。
谋生无策头欺雪,卖赋卑栖手倦书。móu shēng wú cè tóu qī xuě,mài fù bēi qī shǒu juàn shū。
几欲千山游屐遍,先期下榻剪园蔬。jǐ yù qiān shān yóu jī biàn,xiān qī xià tà jiǎn yuán shū。

寄赠

戴梓

径深苔藓若林邱,辽海孤踪绝唱酬。jìng shēn tái xiǎn ruò lín qiū,liáo hǎi gū zōng jué chàng chóu。
问字柴门劳剥啄,怜才炎夏喜淹留。wèn zì chái mén láo bō zhuó,lián cái yán xià xǐ yān liú。
秦关春暖烟花醉,汉月霜明塞草秋。qín guān chūn nuǎn yān huā zuì,hàn yuè shuāng míng sāi cǎo qiū。
千里神交人不见,空凭清梦夜遨游。qiān lǐ shén jiāo rén bù jiàn,kōng píng qīng mèng yè áo yóu。

悼马

戴梓

司寇先生马可哀,朝骑入署暮归来。sī kòu xiān shēng mǎ kě āi,cháo qí rù shǔ mù guī lái。
簿书务剧阶长立,边塞霜深猎未回。bù shū wù jù jiē zhǎng lì,biān sāi shuāng shēn liè wèi huí。
苜蓿不甘金勒敝,珊瑚空老玉蹄摧。mù xu bù gān jīn lēi bì,shān hú kōng lǎo yù tí cuī。
精疲力尽何能久,圉者徒劳病漫猜。jīng pí lì jǐn hé néng jiǔ,yǔ zhě tú láo bìng màn cāi。

七十自寿十首

戴梓

荏苒行年届古稀,霜髯如戟耐长饥。rěn rǎn xíng nián jiè gǔ xī,shuāng rán rú jǐ nài zhǎng jī。
三山海外虚成想,八口辽东老未归。sān shān hǎi wài xū chéng xiǎng,bā kǒu liáo dōng lǎo wèi guī。
乞米雄藩江汉远,卖文京国信音违。qǐ mǐ xióng fān jiāng hàn yuǎn,mài wén jīng guó xìn yīn wéi。
两乡怅望儿游处,只恐天涯未授衣。liǎng xiāng chàng wàng ér yóu chù,zhǐ kǒng tiān yá wèi shòu yī。

七十自寿十首

戴梓

白发苍颜老放民,敝衣羸马冒缁尘。bái fā cāng yán lǎo fàng mín,bì yī léi mǎ mào zī chén。
饥摅楮墨生烟雨,饱听妻孥议贱贫。jī shū chǔ mò shēng yān yǔ,bǎo tīng qī nú yì jiàn pín。
雪窖病中怀贳酒,冰天梦里役回轮。xuě jiào bìng zhōng huái shì jiǔ,bīng tiān mèng lǐ yì huí lún。
愁肠纵令今宵断,已占人间七十春。chóu cháng zòng lìng jīn xiāo duàn,yǐ zhàn rén jiān qī shí chūn。

七十自寿十首

戴梓

宇宙茫茫一画图,葫芦依样换青蚨。yǔ zhòu máng máng yī huà tú,hú lú yī yàng huàn qīng fú。
白头牛马应人贱,黄卷儿孙可自娱。bái tóu niú mǎ yīng rén jiàn,huáng juǎn ér sūn kě zì yú。
挟策未能干富贵,谈兵何处友屠沽。xié cè wèi néng gàn fù guì,tán bīng hé chù yǒu tú gū。
冰霜寂寞天涯客,潦倒乾坤一饿夫。bīng shuāng jì mò tiān yá kè,lǎo dào qián kūn yī è fū。

七十自寿十首

戴梓

角声吹断雁声来,怀土羁人听自哀。jiǎo shēng chuī duàn yàn shēng lái,huái tǔ jī rén tīng zì āi。
南韨买花春访妓,西湖泛月夜传杯。nán fú mǎi huā chūn fǎng jì,xī hú fàn yuè yè chuán bēi。
何当羽檄徵书室,便尔戎衣立弩台。hé dāng yǔ xí zhēng shū shì,biàn ěr róng yī lì nǔ tái。
一曲凯歌归阆苑,十年珥笔厕蓬莱。yī qū kǎi gē guī láng yuàn,shí nián ěr bǐ cè péng lái。

七十自寿十首

戴梓

一谪辽东三十年,痛深邱陇隔遥天。yī zhé liáo dōng sān shí nián,tòng shēn qiū lǒng gé yáo tiān。
身存却是君恩厚,命舛非关世态偏。shēn cún què shì jūn ēn hòu,mìng chuǎn fēi guān shì tài piān。
风截阵鸿还挺翮,霜摧丛菊尚舒妍。fēng jié zhèn hóng hái tǐng hé,shuāng cuī cóng jú shàng shū yán。
老夫此日犹能醉,自听馀生不学仙。lǎo fū cǐ rì yóu néng zuì,zì tīng yú shēng bù xué xiān。

七十自寿十首

戴梓

自古神仙不可期,谩劳引导问方师。zì gǔ shén xiān bù kě qī,mán láo yǐn dǎo wèn fāng shī。
悲深青海穷呼酒,泪洒黄龙饿赋诗。bēi shēn qīng hǎi qióng hū jiǔ,lèi sǎ huáng lóng è fù shī。
矍铄向人舒啸傲,昂苍入世任妍媸。jué shuò xiàng rén shū xiào ào,áng cāng rù shì rèn yán chī。
闻鸡起傍霜庭望,无尽浮云无尽思。wén jī qǐ bàng shuāng tíng wàng,wú jǐn fú yún wú jǐn sī。

七十自寿十首

戴梓

彩凤珠楼竟日闲,白杨黄鸟忽绵蛮。cǎi fèng zhū lóu jìng rì xián,bái yáng huáng niǎo hū mián mán。
沧桑我已悲人事,富贵谁能铸世寰。cāng sāng wǒ yǐ bēi rén shì,fù guì shuí néng zhù shì huán。
盈尺砚田供八口,半函卷帙展衰颜。yíng chǐ yàn tián gōng bā kǒu,bàn hán juǎn zhì zhǎn shuāi yán。
菜根滋味延年药,何必吹笙缑岭山。cài gēn zī wèi yán nián yào,hé bì chuī shēng gōu lǐng shān。

七十自寿十首

戴梓

秦关遗烬旧台烽,路迥辽河势郁重。qín guān yí jìn jiù tái fēng,lù jiǒng liáo hé shì yù zhòng。
江泻松花环紫塞,峰峗天柱结黄龙。jiāng xiè sōng huā huán zǐ sāi,fēng wéi tiān zhù jié huáng lóng。
一身冻老千山雪,三业心灰五夜钟。yī shēn dòng lǎo qiān shān xuě,sān yè xīn huī wǔ yè zhōng。
迢递母棺归未得,每将血泪洒楸松。tiáo dì mǔ guān guī wèi dé,měi jiāng xuè lèi sǎ qiū sōng。

七十自寿十首

戴梓

秋色萧条叹菊花,更从何处觅名葩。qiū sè xiāo tiáo tàn jú huā,gèng cóng hé chù mì míng pā。
杨妃幸蜀胭脂冷,西子归湖粉黛斜。yáng fēi xìng shǔ yān zhī lěng,xī zi guī hú fěn dài xié。
高树欲栖丁令鹤,荒庭不让管宁家。gāo shù yù qī dīng lìng hè,huāng tíng bù ràng guǎn níng jiā。
诸君尽醉休嫌晚,银汉昭回月吐芽。zhū jūn jǐn zuì xiū xián wǎn,yín hàn zhāo huí yuè tǔ yá。

七十自寿十首

戴梓

野烧荒荒连紫塞,寒风猎猎卷黄尘。yě shāo huāng huāng lián zǐ sāi,hán fēng liè liè juǎn huáng chén。
久?瘦骨支冰雪,还振雄心敌鬼神。jiǔ pīn shòu gǔ zhī bīng xuě,hái zhèn xióng xīn dí guǐ shén。
磨剑半生虚售世,著书千载枉惊人。mó jiàn bàn shēng xū shòu shì,zhù shū qiān zài wǎng jīng rén。
桂丛且谩招归隐,春满桃源自问津。guì cóng qiě mán zhāo guī yǐn,chūn mǎn táo yuán zì wèn jīn。

赵南村见顾

戴梓

襄平岁暮见儿归,为问饥寒为拂衣。xiāng píng suì mù jiàn ér guī,wèi wèn jī hán wèi fú yī。
囊解青蚨消负易,诗惊白雪和音稀。náng jiě qīng fú xiāo fù yì,shī jīng bái xuě hé yīn xī。
每思策蹇登君馆,却幸驱车叩我扉。měi sī cè jiǎn dēng jūn guǎn,què xìng qū chē kòu wǒ fēi。
满眼冰霜情独暖,夕阳残树鸟飞飞。mǎn yǎn bīng shuāng qíng dú nuǎn,xī yáng cán shù niǎo fēi fēi。