古诗词

东陵纪役

龚自珍

帝子华年小,初弦宝月沈。dì zi huá nián xiǎo,chū xián bǎo yuè shěn。
端娴三肃礼,悯动六宫深。duān xián sān sù lǐ,mǐn dòng liù gōng shēn。
徒殡飞秋雪,迎神下彩禽。tú bìn fēi qiū xuě,yíng shén xià cǎi qín。
松楸依在咫,慈孝万年心。sōng qiū yī zài zhǐ,cí xiào wàn nián xīn。
龚自珍

龚自珍

龚自珍(1792年8月22日~1841年9月26日)清代思想家、文学家及改良主义的先驱者。27岁中举人,38岁中进士。曾任内阁中书、宗人府主事和礼部主事等官职。主张革除弊政,抵制外国侵略,曾全力支持林则徐禁除鸦片。48岁辞官南归,次年暴卒于江苏丹阳云阳书院。他的诗文主张“更法”、“改图”,揭露清统治者的腐朽,洋溢着爱国热情,被柳亚子誉为“三百年来第一流”。著有《定庵文集》,留存文章300余篇,诗词近800首,今人辑为《龚自珍全集》。著名诗作《己亥杂诗》共315首。 龚自珍的作品>>

猜您喜欢

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

弱龄羡高隐,端居媚幽独。ruò líng xiàn gāo yǐn,duān jū mèi yōu dú。
晨诵白驹诗,相思在空谷。chén sòng bái jū shī,xiāng sī zài kōng gǔ。
稍长诵楚些,《招魂》招且读。shāo zhǎng sòng chǔ xiē,zhāo hún zhāo qiě dú。
陈为乐之方,巫阳语何缛。chén wèi lè zhī fāng,wū yáng yǔ hé rù。
嘉遁苦太清,行乐苦太浊。jiā dùn kǔ tài qīng,xíng lè kǔ tài zhuó。
愿言移歌钟,来就伊人躅。yuàn yán yí gē zhōng,lái jiù yī rén zhú。
天涯当兰蕙,吾心当丘壑。tiān yá dāng lán huì,wú xīn dāng qiū hè。
蹉跎复蹉跎,芳流雨寂寞。cuō tuó fù cuō tuó,fāng liú yǔ jì mò。
忽忽生遐心,终朝閟金玉。hū hū shēng xiá xīn,zhōng cháo bì jīn yù。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

一代功令开,一代人材起。yī dài gōng lìng kāi,yī dài rén cái qǐ。
虽生云礽朝,实增祖宗美。suī shēng yún réng cháo,shí zēng zǔ zōng měi。
日开国之留,其言在青史。rì kāi guó zhī liú,qí yán zài qīng shǐ。
何代无先君,何时无哲士。hé dài wú xiān jūn,hé shí wú zhé shì。
煌煌祖宗心,斯人独称旨。huáng huáng zǔ zōng xīn,sī rén dú chēng zhǐ。
天姿若麟凤,宏加以切劘。tiān zī ruò lín fèng,hóng jiā yǐ qiè mó。
稽古有遥源,遵王无覂轨。jī gǔ yǒu yáo yuán,zūn wáng wú fěng guǐ。
在昔与先民,三称口容止。zài xī yǔ xiān mín,sān chēng kǒu róng zhǐ。
少壮心力殚,匪但求荣仕。shǎo zhuàng xīn lì dān,fěi dàn qiú róng shì。
有高千载心,为本朝瑰玮。yǒu gāo qiān zài xīn,wèi běn cháo guī wěi。
人或玷功令,功令不任诽。rén huò diàn gōng lìng,gōng lìng bù rèn fěi。
屋漏胎此心,九庙赫在咫。wū lòu tāi cǐ xīn,jiǔ miào hè zài zhǐ。
天步其艰哉,光岳钟艰恃。tiān bù qí jiān zāi,guāng yuè zhōng jiān shì。
盲气六合来,初日照蒙汜。máng qì liù hé lái,chū rì zhào méng sì。
抱此葵藿孤,斯人拙无比。bào cǐ kuí huò gū,sī rén zhuō wú bǐ。
一夫起锄之,万夫孰指使。yī fū qǐ chú zhī,wàn fū shú zhǐ shǐ。
一夫怒用目,万夫怒用耳。yī fū nù yòng mù,wàn fū nù yòng ěr。
目怒活犹可,耳怒杀我矣。mù nù huó yóu kě,ěr nù shā wǒ yǐ。
去去亦何求,买山请归尔。qù qù yì hé qiú,mǎi shān qǐng guī ěr。
不先百年生,难向苍苍理。bù xiān bǎi nián shēng,nán xiàng cāng cāng lǐ。
著书落人间,高名亦难毁。zhù shū luò rén jiān,gāo míng yì nán huǐ。
其言明且清,胡由妒神鬼。qí yán míng qiě qīng,hú yóu dù shén guǐ。
大药可延年,名山可送死。dà yào kě yán nián,míng shān kě sòng sǐ。
死生竟何憾,将毋九庙耻。sǐ shēng jìng hé hàn,jiāng wú jiǔ miào chǐ。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

兰台序九流,儒家但居一。lán tái xù jiǔ liú,rú jiā dàn jū yī。
诸师自有真,未肯附儒术。zhū shī zì yǒu zhēn,wèi kěn fù rú shù。
后代儒益尊,儒者颜益厚。hòu dài rú yì zūn,rú zhě yán yì hòu。
洋洋朝墅间,流亦不止九。yáng yáng cháo shù jiān,liú yì bù zhǐ jiǔ。
不知古九流,存亡今孰多。bù zhī gǔ jiǔ liú,cún wáng jīn shú duō。
或言儒先亡,此语又如何。huò yán rú xiān wáng,cǐ yǔ yòu rú hé。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

寿短苦心长,心绪每不竟。shòu duǎn kǔ xīn zhǎng,xīn xù měi bù jìng。
岂徒庸庸流,赍志有贤圣。qǐ tú yōng yōng liú,jī zhì yǒu xián shèng。
为鬼那能续,他生渺茫更。wèi guǐ nà néng xù,tā shēng miǎo máng gèng。
所以难放达,思得贤子孙。suǒ yǐ nán fàng dá,sī dé xián zi sūn。
继志与述事,大哉孝之源。jì zhì yǔ shù shì,dà zāi xiào zhī yuán。
长夜集百端,蚤起无一言。zhǎng yè jí bǎi duān,zǎo qǐ wú yī yán。
傥能心亲心,即是续亲寿。tǎng néng xīn qīn xīn,jí shì xù qīn shòu。
呼儿将告之,衋然先自疚。hū ér jiāng gào zhī,xì rán xiān zì jiù。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

中年何寡欢,心绪不缥缈。zhōng nián hé guǎ huān,xīn xù bù piāo miǎo。
人事日龌龊,独笑时颇少。rén shì rì wò chuò,dú xiào shí pǒ shǎo。
忽忆姚归安,锡我箴铭早。hū yì yáo guī ān,xī wǒ zhēn míng zǎo。
雅俗同一源,盍向源头讨。yǎ sú tóng yī yuán,hé xiàng yuán tóu tǎo。
汝自界限之,心光眼光小。rǔ zì jiè xiàn zhī,xīn guāng yǎn guāng xiǎo。
万事之波澜,文章天然好。wàn shì zhī bō lán,wén zhāng tiān rán hǎo。
不见六经语,三代俗语多。bù jiàn liù jīng yǔ,sān dài sú yǔ duō。
孔一以贯之,不一待如何。kǒng yī yǐ guàn zhī,bù yī dài rú hé。
实悟实证后,无道亦无魔。shí wù shí zhèng hòu,wú dào yì wú mó。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

晓枕心气清,奇泪忽盈把。xiǎo zhěn xīn qì qīng,qí lèi hū yíng bǎ。
少年爱恻悱,芳意嫭幽雅。shǎo nián ài cè fěi,fāng yì hù yōu yǎ。
黄尘澒洞中,古袌不可写。huáng chén hòng dòng zhōng,gǔ bào bù kě xiě。
万言摧烧之,奇气又喑哑。wàn yán cuī shāo zhī,qí qì yòu yīn yǎ。
心死竟何云,结习幸渐寡。xīn sǐ jìng hé yún,jié xí xìng jiàn guǎ。
忧患稍稍平,此心即佛者。yōu huàn shāo shāo píng,cǐ xīn jí fú zhě。
独有爱根在,拔之■难下。dú yǒu ài gēn zài,bá zhī nán xià。
梦中慈母来,絮絮如何舍。mèng zhōng cí mǔ lái,xù xù rú hé shě。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

危哉昔几败,万仞堕无垠。wēi zāi xī jǐ bài,wàn rèn duò wú yín。
不知有忧患,文字樊其身。bù zhī yǒu yōu huàn,wén zì fán qí shēn。
岂但恋文字,嗜好维甘辛。qǐ dàn liàn wén zì,shì hǎo wéi gān xīn。
出入仙侠间,奇悍无等伦。chū rù xiān xiá jiān,qí hàn wú děng lún。
渐渐疑百家,中无要道津。jiàn jiàn yí bǎi jiā,zhōng wú yào dào jīn。
纵使精气留,碌碌为星辰。zòng shǐ jīng qì liú,lù lù wèi xīng chén。
闻道幸不迟,多难乃维因。wén dào xìng bù chí,duō nán nǎi wéi yīn。
空王开觉路,网尽伤心民。kōng wáng kāi jué lù,wǎng jǐn shāng xīn mín。

自春徂秋偶有所触拉杂书之漫不诠次得十五首

龚自珍

戒诗昔有诗,庚辰诗语繁。jiè shī xī yǒu shī,gēng chén shī yǔ fán。
第一欲言者,古来难明言。dì yī yù yán zhě,gǔ lái nán míng yán。
姑将谲言之,未言声又吞。gū jiāng jué yán zhī,wèi yán shēng yòu tūn。
不求鬼神谅,矧向生人道。bù qiú guǐ shén liàng,shěn xiàng shēng rén dào。
东云露一鳞,西云露一爪。dōng yún lù yī lín,xī yún lù yī zhǎo。
与其见鳞爪,何如鳞爪无。yǔ qí jiàn lín zhǎo,hé rú lín zhǎo wú。
况凡所云云,又鳞爪之余。kuàng fán suǒ yún yún,yòu lín zhǎo zhī yú。
忏悔首文字,潜心战空虚。chàn huǐ shǒu wén zì,qián xīn zhàn kōng xū。
今年真戒诗,才尽何伤乎。jīn nián zhēn jiè shī,cái jǐn hé shāng hū。

题吴南芗东方三大图

龚自珍

禽父始宅奄,犹未荒大东。qín fù shǐ zhái yǎn,yóu wèi huāng dà dōng。
周王有名祀,名山止龟蒙。zhōu wáng yǒu míng sì,míng shān zhǐ guī méng。
尚父赐履海,泱泱表大风。shàng fù cì lǚ hǎi,yāng yāng biǎo dà fēng。
时无神仙言,不睹金银宫。shí wú shén xiān yán,bù dǔ jīn yín gōng。
春秋贬宋父,坐失玉与弓。chūn qiū biǎn sòng fù,zuò shī yù yǔ gōng。
祊田富汤沐,季旅何懜懜。bēng tián fù tāng mù,jì lǚ hé měng měng。
秦穆作西畤,帝醉终可逢。qín mù zuò xī zhì,dì zuì zhōng kě féng。
恒无三脊茅,遂辍登山踪。héng wú sān jí máo,suì chuò dēng shān zōng。
顽哉鲁与齐,灵气不牖衷。wán zāi lǔ yǔ qí,líng qì bù yǒu zhōng。
孤负介海岱,海深岱徒崇。gū fù jiè hǎi dài,hǎi shēn dài tú chóng。
素王张三世,元始而麟终。sù wáng zhāng sān shì,yuán shǐ ér lín zhōng。
文成号数万,太平告成功。wén chéng hào shù wàn,tài píng gào chéng gōng。
其文富沧海,其旨高苍穹。qí wén fù cāng hǎi,qí zhǐ gāo cāng qióng。
于是海岱英,尽入孔牢笼。yú shì hǎi dài yīng,jǐn rù kǒng láo lóng。
熙朝翠华至,九跪迎上公。xī cháo cuì huá zhì,jiǔ guì yíng shàng gōng。
厥典盛谒林,汉后无兹隆。jué diǎn shèng yè lín,hàn hòu wú zī lóng。
惜哉有阙遗,未举金泥封。xī zāi yǒu quē yí,wèi jǔ jīn ní fēng。
小臣若上议,廷臣三日聋。xiǎo chén ruò shàng yì,tíng chén sān rì lóng。
首谒孔林毕,继请行升中。shǒu yè kǒng lín bì,jì qǐng xíng shēng zhōng。
继请射沧海,三事碑三通。jì qǐng shè cāng hǎi,sān shì bēi sān tōng。
古体日霾晦,但嗤秦汉雄。gǔ tǐ rì mái huì,dàn chī qín hàn xióng。
周情与孔思,执笔思忡忡。zhōu qíng yǔ kǒng sī,zhí bǐ sī chōng chōng。

行路易

龚自珍

东山猛虎不吃人,西山猛虎吃人,南山猛虎吃人,北山猛虎不食人。dōng shān měng hǔ bù chī rén,xī shān měng hǔ chī rén,nán shān měng hǔ chī rén,běi shān měng hǔ bù shí rén。
漫漫趋避何所已,玉帝不遣牖下死,一双瞳神射秋水。màn màn qū bì hé suǒ yǐ,yù dì bù qiǎn yǒu xià sǐ,yī shuāng tóng shén shè qiū shuǐ。
袖中芳草岂不香,手中玉麈岂不长。xiù zhōng fāng cǎo qǐ bù xiāng,shǒu zhōng yù zhǔ qǐ bù zhǎng。
中妇岂不姝,座客岂不都。zhōng fù qǐ bù shū,zuò kè qǐ bù dōu。
江大水深多江鱼,江边何哓呶。jiāng dà shuǐ shēn duō jiāng yú,jiāng biān hé xiāo náo。
人不足,盱有馀,夏父以来目矍矍。rén bù zú,xū yǒu yú,xià fù yǐ lái mù jué jué。
我欲食江鱼,江水涩咙喉,鱼骨亦不可以餐。wǒ yù shí jiāng yú,jiāng shuǐ sè lóng hóu,yú gǔ yì bù kě yǐ cān。
冤屈复冤屈,果然龙蛇蟠我喉舌间,使我说天九难、说地九难。yuān qū fù yuān qū,guǒ rán lóng shé pán wǒ hóu shé jiān,shǐ wǒ shuō tiān jiǔ nán shuō dì jiǔ nán。
踉跄入中门,中门一步一荆棘,大药不疗膏肓顽。liáng qiāng rù zhōng mén,zhōng mén yī bù yī jīng jí,dà yào bù liáo gāo huāng wán。
鼻涕一尺何其孱,臣请逝矣逝勿还。bí tì yī chǐ hé qí càn,chén qǐng shì yǐ shì wù hái。
嘈嘈舟师,三五詈汝:汝以白昼放歌为可惜,而乃脂汝辖。cáo cáo zhōu shī,sān wǔ lì rǔ rǔ yǐ bái zhòu fàng gē wèi kě xī,ér nǎi zhī rǔ xiá。
汝以黄金散尽为复来,而乃鞭其脢。rǔ yǐ huáng jīn sàn jǐn wèi fù lái,ér nǎi biān qí méi。
红玫瑰,青镜台,美人别汝光徘徊。hóng méi guī,qīng jìng tái,měi rén bié rǔ guāng pái huái。
腷腷膊膊,鸡鸣狗鸣。bì bì bó bó,jī míng gǒu míng。
淅淅索索,风声雨声。xī xī suǒ suǒ,fēng shēng yǔ shēng。
浩浩荡荡,仙都玉京。hào hào dàng dàng,xiān dōu yù jīng。
蟠桃之花万丈明,淮南之犬彳亍行。pán táo zhī huā wàn zhàng míng,huái nán zhī quǎn chì chù xíng。
臣岂不如武皇阶下东方生。chén qǐ bù rú wǔ huáng jiē xià dōng fāng shēng。
乱曰:三寸舌,一枝笔,万言书,万人敌,九天九渊少颜色。luàn yuē sān cùn shé,yī zhī bǐ,wàn yán shū,wàn rén dí,jiǔ tiān jiǔ yuān shǎo yán sè。
朝衣东市甘如饴,玉体须为美人惜。cháo yī dōng shì gān rú yí,yù tǐ xū wèi měi rén xī。

邻儿半夜哭

龚自珍

邻儿半夜哭,或言忆前生。lín ér bàn yè kū,huò yán yì qián shēng。
前生何所忆,或者变文名。qián shēng hé suǒ yì,huò zhě biàn wén míng。
我有一箧书,属草殊未成。wǒ yǒu yī qiè shū,shǔ cǎo shū wèi chéng。
涂乙迨一纪,甘苦万千并。tú yǐ dài yī jì,gān kǔ wàn qiān bìng。
百忧消中夜,何如坐经营。bǎi yōu xiāo zhōng yè,hé rú zuò jīng yíng。
剪烛蹶然起,婢笑妻复嗔。jiǎn zhú jué rán qǐ,bì xiào qī fù chēn。
万一明朝死,堕地泪纵横。wàn yī míng cháo sǐ,duò dì lèi zòng héng。

庚辰春日重过门楼胡衕故宅

龚自珍

城西郎官屯,多官阅一宅。chéng xī láng guān tún,duō guān yuè yī zhái。
家公昔为郎,有此湫隘室。jiā gōng xī wèi láng,yǒu cǐ jiǎo ài shì。
朝阳与夕阳,屋角红不积。cháo yáng yǔ xī yáng,wū jiǎo hóng bù jī。
春雨复秋雨,双扉故钉齿。chūn yǔ fù qiū yǔ,shuāng fēi gù dīng chǐ。
无形不知老,有质乃易蚀。wú xíng bù zhī lǎo,yǒu zhì nǎi yì shí。
往事思之悔,至理悟独立。wǎng shì sī zhī huǐ,zhì lǐ wù dú lì。
中有故我魂,三呼如欲出。zhōng yǒu gù wǒ hún,sān hū rú yù chū。

琴歌

龚自珍

之美一人,乐亦过人,哀亦过人。zhī měi yī rén,lè yì guò rén,āi yì guò rén。
月生于堂,匪月之精光,睇视之光。yuè shēng yú táng,fěi yuè zhī jīng guāng,dì shì zhī guāng。
美人沈沈,山川满心。měi rén shěn shěn,shān chuān mǎn xīn。
落月逝矣,如之何勿思矣。luò yuè shì yǐ,rú zhī hé wù sī yǐ。
美人沈沈,山川满心。měi rén shěn shěn,shān chuān mǎn xīn。
吁嗟幽离,无人可思。xū jiē yōu lí,wú rén kě sī。

呜呜硻硻

龚自珍

黄犊怒求乳,朴诚心无猜。huáng dú nù qiú rǔ,pǔ chéng xīn wú cāi。
犊也尔何知,既壮恃其孩。dú yě ěr hé zhī,jì zhuàng shì qí hái。
古之子弄父兵者,喋血市上宁非哀。gǔ zhī zi nòng fù bīng zhě,dié xuè shì shàng níng fēi āi。
亦有小心人,天命终难夺。yì yǒu xiǎo xīn rén,tiān mìng zhōng nán duó。
授命何其恭,履霜何其洁。shòu mìng hé qí gōng,lǚ shuāng hé qí jié。
孝子忠臣一传成,千秋君父名先裂。xiào zi zhōng chén yī chuán chéng,qiān qiū jūn fù míng xiān liè。
不然冥冥鸿,无家在中路。bù rán míng míng hóng,wú jiā zài zhōng lù。
恝哉心无瑕,千古孤飞去。jiá zāi xīn wú xiá,qiān gǔ gū fēi qù。
呜呜复呜呜,古人谁智谁当愚。wū wū fù wū wū,gǔ rén shuí zhì shuí dāng yú。
雰复雰,智亦未足重,愚亦未可轻。fēn fù fēn,zhì yì wèi zú zhòng,yú yì wèi kě qīng。
鄙夫较量愚智间,何如一意求精诚。bǐ fū jiào liàng yú zhì jiān,hé rú yī yì qiú jīng chéng。
仁者不訹愚痴之万死,勇者不贪智慧之一生。rén zhě bù xù yú chī zhī wàn sǐ,yǒng zhě bù tān zhì huì zhī yī shēng。
寄言后世艰难子,白日青天奋壁行。jì yán hòu shì jiān nán zi,bái rì qīng tiān fèn bì xíng。

幽人

龚自珍

幽人媚清晓,落月澹林光。yōu rén mèi qīng xiǎo,luò yuè dàn lín guāng。
欲采蘅兰去,春空风露香。yù cǎi héng lán qù,chūn kōng fēng lù xiāng。
阿谁叫横玉,惊起绿烟床。ā shuí jiào héng yù,jīng qǐ lǜ yān chuáng。
亦有梅花梦,颓鬟待太阳。yì yǒu méi huā mèng,tuí huán dài tài yáng。