古诗词

女冠子·元夕

韩奕

又元宵近。yòu yuán xiāo jìn。
冷风寒雨成阵。lěng fēng hán yǔ chéng zhèn。
春泥巷陌,悄无车马,数碗残灯,依稀相映。chūn ní xiàng mò,qiāo wú chē mǎ,shù wǎn cán dēng,yī xī xiāng yìng。
夜深光已暝。yè shēn guāng yǐ míng。
是处败垣颓砌,荧荧青磷。shì chù bài yuán tuí qì,yíng yíng qīng lín。
但隆隆鼓,珰珰漏,打破一城荒静。dàn lóng lóng gǔ,dāng dāng lòu,dǎ pò yī chéng huāng jìng。
古来此地繁华盛。gǔ lái cǐ dì fán huá shèng。
歌舞欢相竞。gē wǔ huān xiāng jìng。
何事如今,恁地都无些剩。hé shì rú jīn,nèn dì dōu wú xiē shèng。
空传下几句,旧腔新令。kōng chuán xià jǐ jù,jiù qiāng xīn lìng。
故老风流尽。gù lǎo fēng liú jǐn。
漫唱西楼月转,也无人听。màn chàng xī lóu yuè zhuǎn,yě wú rén tīng。
自剔残红灺,半窗梅影,伴人愁鬓。zì tī cán hóng xiè,bàn chuāng méi yǐng,bàn rén chóu bìn。

韩奕

元绍兴路萧山人,徙钱塘,字仲山。武宗至大元年授杭州人匠副提举。迁江浙财赋副总管。仁宗延祐四年进总管。 韩奕的作品>>

猜您喜欢

唐多令·湖中

韩奕

买得个扁舟。mǎi dé gè biǎn zhōu。
乘闲到处游。chéng xián dào chù yóu。
载将图册与衾绸。zài jiāng tú cè yǔ qīn chóu。
不问人家僧舍里,堪住处,便夷犹。bù wèn rén jiā sēng shě lǐ,kān zhù chù,biàn yí yóu。
雨歇淡烟浮。yǔ xiē dàn yān fú。
黄鹂鸣麦秋。huáng lí míng mài qiū。
石湖西畔碧悠悠。shí hú xī pàn bì yōu yōu。
倘遇桃花源里客,随着去,莫归休。tǎng yù táo huā yuán lǐ kè,suí zhe qù,mò guī xiū。

浪淘沙令

韩奕

细雨折红榴。xì yǔ zhé hóng liú。
花满枝头。huā mǎn zhī tóu。
客边相对思悠悠。kè biān xiāng duì sī yōu yōu。
欲换金泥题帖子,无复风流。yù huàn jīn ní tí tiē zi,wú fù fēng liú。
蓬鬓老堪羞。péng bìn lǎo kān xiū。
节去难留。jié qù nán liú。
一尊重午与谁酬。yī zūn zhòng wǔ yǔ shuí chóu。
歌罢楚辞新月上,曲影如钩。gē bà chǔ cí xīn yuè shàng,qū yǐng rú gōu。

高阳台·七夕

韩奕

织锦停机,服箱休驾,两情此夕交欢。zhī jǐn tíng jī,fú xiāng xiū jià,liǎng qíng cǐ xī jiāo huān。
碧汉无云,银波万顷茫然。bì hàn wú yún,yín bō wàn qǐng máng rán。
凭谁为泛仙槎去,问佳期、何事经年。píng shuí wèi fàn xiān chá qù,wèn jiā qī hé shì jīng nián。
柰玉蟾易老不多光景连。nài yù chán yì lǎo bù duō guāng jǐng lián。
老□□节欢怀少,漫随他儿女,瓜果开筵。lǎo jié huān huái shǎo,màn suí tā ér nǚ,guā guǒ kāi yán。
今古无情,算来最是青天。jīn gǔ wú qíng,suàn lái zuì shì qīng tiān。
不曾见与何人巧□,只知间阻因缘。bù céng jiàn yǔ hé rén qiǎo,zhǐ zhī jiān zǔ yīn yuán。
信而今悲欢离合,遍满人间。xìn ér jīn bēi huān lí hé,biàn mǎn rén jiān。

清平乐

韩奕

晓云狼藉。xiǎo yún láng jí。
淡淡烟中日。dàn dàn yān zhōng rì。
柳絮欲飞无气力。liǔ xù yù fēi wú qì lì。
满院绿阴清寂。mǎn yuàn lǜ yīn qīng jì。
熏篝香恋残煤。xūn gōu xiāng liàn cán méi。
画罗衣试新裁。huà luó yī shì xīn cái。
春尚有些寒在,银屏到晚慵开。chūn shàng yǒu xiē hán zài,yín píng dào wǎn yōng kāi。

四字令

韩奕

荼䕷送香,枇杷映黄。tú mí sòng xiāng,pí pá yìng huáng。
园池偷换春光,正人间昼长。yuán chí tōu huàn chūn guāng,zhèng rén jiān zhòu zhǎng。
鸠鸣在桑,莺啼近窗。jiū míng zài sāng,yīng tí jìn chuāng。
行人远去他乡,正离愁断肠。xíng rén yuǎn qù tā xiāng,zhèng lí chóu duàn cháng。

□□□

韩奕

落花数点悬蛛网,风蹙文如浪。luò huā shù diǎn xuán zhū wǎng,fēng cù wén rú làng。
看来也似惜春光,留住残红不肯放。kàn lái yě shì xī chūn guāng,liú zhù cán hóng bù kěn fàng。
柳烟槐雨连门巷,要做绿阴模样。liǔ yān huái yǔ lián mén xiàng,yào zuò lǜ yīn mó yàng。
绿阴终不似花时,这夏景曲儿休唱。lǜ yīn zhōng bù shì huā shí,zhè xià jǐng qū ér xiū chàng。
2112