古诗词

汉朝儒生行

龚自珍

汉朝儒生不青紫,二十高名动都市。hàn cháo rú shēng bù qīng zǐ,èr shí gāo míng dòng dōu shì。
《易》通田何《书》欧阳,三十方补掌故史。yì tōng tián hé shū ōu yáng,sān shí fāng bǔ zhǎng gù shǐ。
门寒地远性傥荡,出门无阶媚天子。mén hán dì yuǎn xìng tǎng dàng,chū mén wú jiē mèi tiān zi。
会当大河决酸枣,愿入薪楗三万矢。huì dāng dà hé jué suān zǎo,yuàn rù xīn jiàn sān wàn shǐ。
路逢绛灌拜马首,拜则盘辟人不喜。lù féng jiàng guàn bài mǎ shǒu,bài zé pán pì rén bù xǐ。
归来仰屋百喟生,著书时时说神鬼。guī lái yǎng wū bǎi kuì shēng,zhù shū shí shí shuō shén guǐ。
生不逢高皇骂儒冠,亦不遇灞陵轻少年。shēng bù féng gāo huáng mà rú guān,yì bù yù bà líng qīng shǎo nián。
爱读《武皇传》,不遇武皇祠神仙。ài dú wǔ huáng chuán,bù yù wǔ huáng cí shén xiān。
神仙解词赋,《大人》一秦凌云天。shén xiān jiě cí fù,dà rén yī qín líng yún tiān。
枕中黄金岂无药,更生误读淮王篇。zhěn zhōng huáng jīn qǐ wú yào,gèng shēng wù dú huái wáng piān。
自言汉家故事网罗尽,胸中语秘世莫传。zì yán hàn jiā gù shì wǎng luó jǐn,xiōng zhōng yǔ mì shì mò chuán。
略传将军之客数言耳,不惜钳我歌当筵。lüè chuán jiāng jūn zhī kè shù yán ěr,bù xī qián wǒ gē dāng yán。
一歌使公惧,再歌使公悟,我歌无罪公无怒。yī gē shǐ gōng jù,zài gē shǐ gōng wù,wǒ gē wú zuì gōng wú nù。
汉朝西海如郡县,蒲萄天马年年见。hàn cháo xī hǎi rú jùn xiàn,pú táo tiān mǎ nián nián jiàn。
匈奴左臂乌孙王,七译来同稿街宴。xiōng nú zuǒ bì wū sūn wáng,qī yì lái tóng gǎo jiē yàn。
武昭以还国威壮,狗监鹰媒尽边将。wǔ zhāo yǐ hái guó wēi zhuàng,gǒu jiān yīng méi jǐn biān jiāng。
出门攘臂攫牛羊,三载践更翻沮丧。chū mén rǎng bì jué niú yáng,sān zài jiàn gèng fān jǔ sàng。
三十六城一城反,都护上言请勤远。sān shí liù chéng yī chéng fǎn,dōu hù shàng yán qǐng qín yuǎn。
期门或怒或阴喜,喜者何心怒则愤。qī mén huò nù huò yīn xǐ,xǐ zhě hé xīn nù zé fèn。
关西籍甚良家子,卅年久绾军符矣。guān xī jí shén liáng jiā zi,sà nián jiǔ wǎn jūn fú yǐ。
不结椎埋儿,不长鸣珂里。bù jié chuí mái ér,bù zhǎng míng kē lǐ。
声名自震大荒西,饮马昆仑荡海水。shēng míng zì zhèn dà huāng xī,yǐn mǎ kūn lún dàng hǎi shuǐ。
不共郅支生,愿逐楼兰死。bù gòng zhì zhī shēng,yuàn zhú lóu lán sǐ。
上书初到公卿惊,共言将军宜典丘。shàng shū chū dào gōng qīng jīng,gòng yán jiāng jūn yí diǎn qiū。
麟生凤降岂有种,况乃一家中国犹弟兄。lín shēng fèng jiàng qǐ yǒu zhǒng,kuàng nǎi yī jiā zhōng guó yóu dì xiōng。
旌旗五道从天落,小印如斗大如斛。jīng qí wǔ dào cóng tiān luò,xiǎo yìn rú dòu dà rú hú。
尽隶将军一臂呼,万人侧目千人诺。jǐn lì jiāng jūn yī bì hū,wàn rén cè mù qiān rén nuò。
山西少年感生泣,羽林群儿各努力。shān xī shǎo nián gǎn shēng qì,yǔ lín qún ér gè nǔ lì。
共知汉主拔孤根,坐见孤根壮刘室。gòng zhī hàn zhǔ bá gū gēn,zuò jiàn gū gēn zhuàng liú shì。
不知何姓小侯瞋,不知何客惎将军。bù zhī hé xìng xiǎo hóu chēn,bù zhī hé kè jì jiāng jūn。
将军内顾忽疑惧,功成定被他人分。jiāng jūn nèi gù hū yí jù,gōng chéng dìng bèi tā rén fēn。
不如自亲求自附,飞书请隶嫖姚部。bù rú zì qīn qiú zì fù,fēi shū qǐng lì piáo yáo bù。
上言乞禁兵,下言避贤路。shàng yán qǐ jìn bīng,xià yán bì xián lù。
笑比高皇十八侯,自居虫达曾无羞。xiào bǐ gāo huáng shí bā hóu,zì jū chóng dá céng wú xiū。
此身愿爵关内老,黄金百斤聊可保。cǐ shēn yuàn jué guān nèi lǎo,huáng jīn bǎi jīn liáo kě bǎo。
呜呼!汉家旧事无人知,南军北军颇有私。wū hū!hàn jiā jiù shì wú rén zhī,nán jūn běi jūn pǒ yǒu sī。
北军似姑南似嫂,嫂疏姑戚群僮窥。běi jūn shì gū nán shì sǎo,sǎo shū gū qī qún tóng kuī。
可怜旧事无人信,门户千秋几时定。kě lián jiù shì wú rén xìn,mén hù qiān qiū jǐ shí dìng。
门户原非主上心,詄荡吾知汉皇圣。mén hù yuán fēi zhǔ shàng xīn,dié dàng wú zhī hàn huáng shèng。
是时书到甘泉夜,答诏徘徊未轻下。shì shí shū dào gān quán yè,dá zhào pái huái wèi qīng xià。
密问三公是与非,沮者不坚语中罢。mì wèn sān gōng shì yǔ fēi,jǔ zhě bù jiān yǔ zhōng bà。
庾词本冀公卿谅,末议微闻道涂骂。yǔ cí běn jì gōng qīng liàng,mò yì wēi wén dào tú mà。
拙哉某将军,非火胡自焚。zhuō zāi mǒu jiāng jūn,fēi huǒ hú zì fén。
非蚕胡自缚,非虿胡自螫。fēi cán hú zì fù,fēi chài hú zì shì。
有舌胡自挢,有臂胡自掣。yǒu shé hú zì jiǎo,yǒu bì hú zì chè。
军至矣,刺史迎,肥牛之腱万镬烹。jūn zhì yǐ,cì shǐ yíng,féi niú zhī jiàn wàn huò pēng。
军过矣,掠童女,马踏燕支贱如土。jūn guò yǐ,lüè tóng nǚ,mǎ tà yàn zhī jiàn rú tǔ。
嬴家长城如一环,汉家长城衣带间。yíng jiā zhǎng chéng rú yī huán,hàn jiā zhǎng chéng yī dài jiān。
嬴家正为汉家用,坐见入开仍出关。yíng jiā zhèng wèi hàn jiā yòng,zuò jiàn rù kāi réng chū guān。
入关马行疾,出关马无力。rù guān mǎ xíng jí,chū guān mǎ wú lì。
丞华厩里芝草稀,水衡金贱苦乏绝。chéng huá jiù lǐ zhī cǎo xī,shuǐ héng jīn jiàn kǔ fá jué。
卜式羊蹄尚无用,相如黄金定何益。bo shì yáng tí shàng wú yòng,xiāng rú huáng jīn dìng hé yì。
珠崖可弃例弃之,夜过茂陵闻太息。zhū yá kě qì lì qì zhī,yè guò mào líng wén tài xī。
汉家庙食果何人,未必卫霍无侪伦。hàn jiā miào shí guǒ hé rén,wèi bì wèi huò wú chái lún。
酹金失侯亦有命,人生那用多苦辛。lèi jīn shī hóu yì yǒu mìng,rén shēng nà yòng duō kǔ xīn。
噫嚱!人生那用长苦辛。yī xì!rén shēng nà yòng zhǎng kǔ xīn。
勿向人间老,老阅风霜亦枯槁。wù xiàng rén jiān lǎo,lǎo yuè fēng shuāng yì kū gǎo。
千尺寒潭白日沈,将军之心如此深。qiān chǐ hán tán bái rì shěn,jiāng jūn zhī xīn rú cǐ shēn。
后世读书者,毋向兰台寻。hòu shì dú shū zhě,wú xiàng lán tái xún。
兰台能书汉朝事,不能尽书汉朝千百心,儒林丈人识此吟。lán tái néng shū hàn cháo shì,bù néng jǐn shū hàn cháo qiān bǎi xīn,rú lín zhàng rén shí cǐ yín。
龚自珍

龚自珍

龚自珍(1792年8月22日~1841年9月26日)清代思想家、文学家及改良主义的先驱者。27岁中举人,38岁中进士。曾任内阁中书、宗人府主事和礼部主事等官职。主张革除弊政,抵制外国侵略,曾全力支持林则徐禁除鸦片。48岁辞官南归,次年暴卒于江苏丹阳云阳书院。他的诗文主张“更法”、“改图”,揭露清统治者的腐朽,洋溢着爱国热情,被柳亚子誉为“三百年来第一流”。著有《定庵文集》,留存文章300余篇,诗词近800首,今人辑为《龚自珍全集》。著名诗作《己亥杂诗》共315首。 龚自珍的作品>>

猜您喜欢

赵晋斋魏、顾千里广圻、钮非石树玉、吴南芗文徵、江铁君沅,同集虎邱秋宴作

龚自珍

尽道相逢日苦短,山南山北秋方腴。jǐn dào xiāng féng rì kǔ duǎn,shān nán shān běi qiū fāng yú。
儿童敢笑诗名贱,元气终须老辈扶。ér tóng gǎn xiào shī míng jiàn,yuán qì zhōng xū lǎo bèi fú。
四海典彝既旁达,两山金石谁先储。sì hǎi diǎn yí jì páng dá,liǎng shān jīn shí shuí xiān chǔ。
影形各各照秋水,渣滓全空一世无。yǐng xíng gè gè zhào qiū shuǐ,zhā zǐ quán kōng yī shì wú。

寒夜读归佩珊夫人赠诗,有“删除荩箧闲诗料,湔洗春衫旧泪痕”之语,怃然和之

龚自珍

风情减后闭闲门,襟尚馀香袖尚温。fēng qíng jiǎn hòu bì xián mén,jīn shàng yú xiāng xiù shàng wēn。
魔女不知侵戒体,天花容易陨灵根。mó nǚ bù zhī qīn jiè tǐ,tiān huā róng yì yǔn líng gēn。
蘼芜径老春无缝,薏苡谗成泪有痕。mí wú jìng lǎo chūn wú fèng,yì yǐ chán chéng lèi yǒu hén。
多谢诗仙频问讯,中年百事畏重论。duō xiè shī xiān pín wèn xùn,zhōng nián bǎi shì wèi zhòng lùn。

咏史二首

龚自珍

宣室今年起故侯,衔兼中外辖黄流。xuān shì jīn nián qǐ gù hóu,xián jiān zhōng wài xiá huáng liú。
金銮午夜闻乾惕,银汉千寻泻豫州。jīn luán wǔ yè wén qián tì,yín hàn qiān xún xiè yù zhōu。
猿鹤惊心悲皓月,鱼龙得意舞高秋。yuán hè jīng xīn bēi hào yuè,yú lóng dé yì wǔ gāo qiū。
云梯关外茫茫路,一夜吟魂万里愁。yún tī guān wài máng máng lù,yī yè yín hún wàn lǐ chóu。

咏史二首

龚自珍

一样苍生系庙廊,南风愁绝北风狂。yī yàng cāng shēng xì miào láng,nán fēng chóu jué běi fēng kuáng。
羽书颠倒司农印,幕府纵横急就章。yǔ shū diān dào sī nóng yìn,mù fǔ zòng héng jí jiù zhāng。
奇计定无宾客献,冤氛可顾子孙殃。qí jì dìng wú bīn kè xiàn,yuān fēn kě gù zi sūn yāng。
何年秘客搜诗史,输与山东客话长。hé nián mì kè sōu shī shǐ,shū yǔ shān dōng kè huà zhǎng。

逆旅题壁,次周伯恬原韵

龚自珍

名场阅历莽无涯,心史纵横自一家。míng chǎng yuè lì mǎng wú yá,xīn shǐ zòng héng zì yī jiā。
秋气不惊堂内燕,夕阳还恋路旁鸦。qiū qì bù jīng táng nèi yàn,xī yáng hái liàn lù páng yā。
东邻嫠老难为妾,古木根深不似花。dōng lín lí lǎo nán wèi qiè,gǔ mù gēn shēn bù shì huā。
何日冥鸿踪迹遂,美人经卷葬年华。hé rì míng hóng zōng jì suì,měi rén jīng juǎn zàng nián huá。

暮雨谣三叠

龚自珍

不雨怜生草,曾亲撷翠人。bù yǔ lián shēng cǎo,céng qīn xié cuì rén。
林塘三百步,车去竟无尘。lín táng sān bǎi bù,chē qù jìng wú chén。

暮雨谣三叠

龚自珍

雨气侵罗袜,泥痕黦画裳。yǔ qì qīn luó wà,ní hén yuè huà shang。
春阴太萧瑟,归费夕炉香。chūn yīn tài xiāo sè,guī fèi xī lú xiāng。

暮雨谣三叠

龚自珍

想见明镫下,帘衣一桁单。xiǎng jiàn míng dèng xià,lián yī yī héng dān。
相思无十里,同此凤城寒。xiāng sī wú shí lǐ,tóng cǐ fèng chéng hán。

漫感

龚自珍

绝域从军计惘然,东南幽恨满词笺。jué yù cóng jūn jì wǎng rán,dōng nán yōu hèn mǎn cí jiān。
一箫一剑平生意,负尽狂名十五年。yī xiāo yī jiàn píng shēng yì,fù jǐn kuáng míng shí wǔ nián。

吴山人文徵、沈书记锡东饯之虎邱

龚自珍

一天幽怨欲谁谙,词客如云气正酣。yī tiān yōu yuàn yù shuí ān,cí kè rú yún qì zhèng hān。
我有箫心吹不得,落花风里别江南。wǒ yǒu xiāo xīn chuī bù dé,luò huā fēng lǐ bié jiāng nán。

梦得“东海潮来月怒明”之句,醒,足成一诗又成一诗其二

龚自珍

东海潮来月上弦,崆峒抚罢静诸天。dōng hǎi cháo lái yuè shàng xián,kōng dòng fǔ bà jìng zhū tiān。
西池一宴无消息,替管桃花五百年。xī chí yī yàn wú xiāo xī,tì guǎn táo huā wǔ bǎi nián。

杂诗,己卯自春徂夏,在京师作,得十四首

龚自珍

少小无端爱令名,也无学术误苍生。shǎo xiǎo wú duān ài lìng míng,yě wú xué shù wù cāng shēng。
白云一笑懒如此,忽遇天风吹便行。bái yún yī xiào lǎn rú cǐ,hū yù tiān fēng chuī biàn xíng。

杂诗,己卯自春徂夏,在京师作,得十四首

龚自珍

文格渐卑庸福近,不知庸福究何如。wén gé jiàn bēi yōng fú jìn,bù zhī yōng fú jiū hé rú。
常州庄四能怜我,劝我狂删乙丙书。cháng zhōu zhuāng sì néng lián wǒ,quàn wǒ kuáng shān yǐ bǐng shū。

杂诗,己卯自春徂夏,在京师作,得十四首

龚自珍

情多处处有悲欢,何必沧桑始浩叹。qíng duō chù chù yǒu bēi huān,hé bì cāng sāng shǐ hào tàn。
昨过城西晒书地,蠹鱼无数讯平安。zuó guò chéng xī shài shū dì,dù yú wú shù xùn píng ān。

杂诗,己卯自春徂夏,在京师作,得十四首

龚自珍

手种江山千树花,今年负杀武陵霞。shǒu zhǒng jiāng shān qiān shù huā,jīn nián fù shā wǔ líng xiá。
梦中自怯才情减,醒又缠绵感岁华。mèng zhōng zì qiè cái qíng jiǎn,xǐng yòu chán mián gǎn suì huá。