古诗词

能令公少年行

龚自珍

龚子自祷蕲之所言也。gōng zi zì dǎo qí zhī suǒ yán yě。
虽弗能遂,酒酣歌之,可以怡魂而泽颜焉。suī fú néng suì,jiǔ hān gē zhī,kě yǐ yí hún ér zé yán yān。
蹉跎乎公!公今言愁愁无终。cuō tuó hū gōng!gōng jīn yán chóu chóu wú zhōng。
公毋哀吟娅姹声沉空,酌我五石云母钟。gōng wú āi yín yà chà shēng chén kōng,zhuó wǒ wǔ shí yún mǔ zhōng。
我能令公颜丹鬓绿而与年少争光风,听我歌此胜丝桐。wǒ néng lìng gōng yán dān bìn lǜ ér yǔ nián shǎo zhēng guāng fēng,tīng wǒ gē cǐ shèng sī tóng。
貂毫署年年甫中,著书先成不朽功。diāo háo shǔ nián nián fǔ zhōng,zhù shū xiān chéng bù xiǔ gōng。
名惊四海如云龙,攫拏不定光影同。míng jīng sì hǎi rú yún lóng,jué ná bù dìng guāng yǐng tóng。
征文考献陈礼容,饮酒结客横才锋。zhēng wén kǎo xiàn chén lǐ róng,yǐn jiǔ jié kè héng cái fēng。
逃禅一意皈宗风,惜哉幽情丽想销难空。táo chán yī yì guī zōng fēng,xī zāi yōu qíng lì xiǎng xiāo nán kōng。
拂衣行矣如奔虹,太湖西去青青峰。fú yī xíng yǐ rú bēn hóng,tài hú xī qù qīng qīng fēng。
一楼初上一阁逢,玉箫金琯东山东。yī lóu chū shàng yī gé féng,yù xiāo jīn guǎn dōng shān dōng。
美人十五如花秾,湖波如镜能照容,山痕宛宛能助长眉丰。měi rén shí wǔ rú huā nóng,hú bō rú jìng néng zhào róng,shān hén wǎn wǎn néng zhù zhǎng méi fēng。
一索钿盒知心同,再索班管知才工。yī suǒ diàn hé zhī xīn tóng,zài suǒ bān guǎn zhī cái gōng。
珠明玉暖春朦胧,吴歈楚词兼国风。zhū míng yù nuǎn chūn méng lóng,wú yú chǔ cí jiān guó fēng。
深吟浅吟态不同,千篇背尽灯玲珑。shēn yín qiǎn yín tài bù tóng,qiān piān bèi jǐn dēng líng lóng。
有时言寻缥缈之孤踪,春山不妒春裙红。yǒu shí yán xún piāo miǎo zhī gū zōng,chūn shān bù dù chūn qún hóng。
笛声叫起春波龙,湖波湖雨来空蒙。dí shēng jiào qǐ chūn bō lóng,hú bō hú yǔ lái kōng méng。
桃花乱打兰舟篷,烟新月旧长相从。táo huā luàn dǎ lán zhōu péng,yān xīn yuè jiù zhǎng xiāng cóng。
十年不见王与公,亦不见九州名流一刺通。shí nián bù jiàn wáng yǔ gōng,yì bù jiàn jiǔ zhōu míng liú yī cì tōng。
其南邻北舍谁与相过从?痀瘘丈人石户农。qí nán lín běi shě shuí yǔ xiāng guò cóng?jū lòu zhàng rén shí hù nóng。
嵚崎楚客,窈窕吴侬。qīn qí chǔ kè,yǎo tiǎo wú nóng。
敲门借书者钓翁,探碑学拓者溪僮。qiāo mén jiè shū zhě diào wēng,tàn bēi xué tuò zhě xī tóng。
卖剑买琴,斗瓦输铜。mài jiàn mǎi qín,dòu wǎ shū tóng。
银针玉薤芝泥封,秦疏汉密齐梁工。yín zhēn yù xiè zhī ní fēng,qín shū hàn mì qí liáng gōng。
佉经梵刻著录重,千番百轴光熊熊,奇许相借错许攻。qū jīng fàn kè zhù lù zhòng,qiān fān bǎi zhóu guāng xióng xióng,qí xǔ xiāng jiè cuò xǔ gōng。
应客有玄鹤,惊人无白骢。yīng kè yǒu xuán hè,jīng rén wú bái cōng。
相思相访溪凹与谷中,采茶采药三三两两逢,高谈俊辩皆沉雄。xiāng sī xiāng fǎng xī āo yǔ gǔ zhōng,cǎi chá cǎi yào sān sān liǎng liǎng féng,gāo tán jùn biàn jiē chén xióng。
公等休矣吾方慵,天凉忽报芦花浓。gōng děng xiū yǐ wú fāng yōng,tiān liáng hū bào lú huā nóng。
七十二峰峰峰生丹枫,紫蟹熟矣胡麻饛,门前钓榜催词筩)。qī shí èr fēng fēng fēng shēng dān fēng,zǐ xiè shú yǐ hú má méng,mén qián diào bǎng cuī cí tóng。
余方左抽豪,右按谱,高吟角与宫,三声两声棹唱终。yú fāng zuǒ chōu háo,yòu àn pǔ,gāo yín jiǎo yǔ gōng,sān shēng liǎng shēng zhào chàng zhōng。
吹入浩浩芦花风,仰视一白云卷空。chuī rù hào hào lú huā fēng,yǎng shì yī bái yún juǎn kōng。
归来料理书灯红,茶烟欲散颓鬟浓。guī lái liào lǐ shū dēng hóng,chá yān yù sàn tuí huán nóng。
秋肌出钏凉珑松,梦不堕少年烦恼丛。qiū jī chū chuàn liáng lóng sōng,mèng bù duò shǎo nián fán nǎo cóng。
东僧西僧一杵钟,披衣起展华严筒。dōng sēng xī sēng yī chǔ zhōng,pī yī qǐ zhǎn huá yán tǒng。
噫嚱!少年万恨填心胸,消灾解难畴之功?yī xì!shǎo nián wàn hèn tián xīn xiōng,xiāo zāi jiě nán chóu zhī gōng?
吉祥解脱文殊童,著我五十三参中。jí xiáng jiě tuō wén shū tóng,zhù wǒ wǔ shí sān cān zhōng。
莲邦纵使缘未通,他生且生兜率宫。lián bāng zòng shǐ yuán wèi tōng,tā shēng qiě shēng dōu lǜ gōng。
龚自珍

龚自珍

龚自珍(1792年8月22日~1841年9月26日)清代思想家、文学家及改良主义的先驱者。27岁中举人,38岁中进士。曾任内阁中书、宗人府主事和礼部主事等官职。主张革除弊政,抵制外国侵略,曾全力支持林则徐禁除鸦片。48岁辞官南归,次年暴卒于江苏丹阳云阳书院。他的诗文主张“更法”、“改图”,揭露清统治者的腐朽,洋溢着爱国热情,被柳亚子誉为“三百年来第一流”。著有《定庵文集》,留存文章300余篇,诗词近800首,今人辑为《龚自珍全集》。著名诗作《己亥杂诗》共315首。 龚自珍的作品>>

猜您喜欢

此游其二

龚自珍

舟到西山岸,寻幽迤逦斜。zhōu dào xī shān àn,xún yōu yí lǐ xié。
居然六七里,无境不烟霞。jū rán liù qī lǐ,wú jìng bù yān xiá。
遂发石公寺,定过神女家。suì fā shí gōng sì,dìng guò shén nǚ jiā。
云和风静里,已度万梅花。yún hé fēng jìng lǐ,yǐ dù wàn méi huā。

此游其二

龚自珍

风意中流引,香烟在屿迟。fēng yì zhōng liú yǐn,xiāng yān zài yǔ chí。
悠扬闻杜若,仿佛邀蛾眉。yōu yáng wén dù ruò,fǎng fú yāo é méi。
白日憺明镜,春空飘彩旗。bái rì dàn míng jìng,chūn kōng piāo cǎi qí。
湖东一回首,万古长相思。hú dōng yī huí shǒu,wàn gǔ zhǎng xiāng sī。

观心

龚自珍

结习真难尽,观心屏见闻。jié xí zhēn nán jǐn,guān xīn píng jiàn wén。
烧香僧出定,哗梦鬼论文。shāo xiāng sēng chū dìng,huā mèng guǐ lùn wén。
幽绪不可食,新诗如乱云。yōu xù bù kě shí,xīn shī rú luàn yún。
鲁阳戈纵挽,万虑亦纷纷。lǔ yáng gē zòng wǎn,wàn lǜ yì fēn fēn。

因忆两首

龚自珍

因忆横街宅,槐花五丈青。yīn yì héng jiē zhái,huái huā wǔ zhàng qīng。
文章酸辣早,《知觉》鬼神灵。wén zhāng suān là zǎo,zhī jué guǐ shén líng。
大挠支干始,中年记忆荧。dà náo zhī gàn shǐ,zhōng nián jì yì yíng。
东墙凉月下,何客又横经。dōng qiáng liáng yuè xià,hé kè yòu héng jīng。

因忆两首

龚自珍

因忆斜街宅,情苗茁一丝。yīn yì xié jiē zhái,qíng miáo zhuó yī sī。
银缸吟小别,书本画相思。yín gāng yín xiǎo bié,shū běn huà xiāng sī。
亦具看花眼,难忘授《选》时。yì jù kàn huā yǎn,nán wàng shòu xuǎn shí。
泥牛入沧海,执笔向空追。ní niú rù cāng hǎi,zhí bǐ xiàng kōng zhuī。

才尽

龚自珍

才尽不吟诗,非关象喙危。cái jǐn bù yín shī,fēi guān xiàng huì wēi。
青山有隐处,白日无还期。qīng shān yǒu yǐn chù,bái rì wú hái qī。
病骨时流恕,春愁古佛知。bìng gǔ shí liú shù,chūn chóu gǔ fú zhī。
观河吾见在,莫畏镜中丝。guān hé wú jiàn zài,mò wèi jìng zhōng sī。

咏史

龚自珍

金粉东南十五州,万重恩怨属名流。jīn fěn dōng nán shí wǔ zhōu,wàn zhòng ēn yuàn shǔ míng liú。
牢盆狎客操全算,团扇才人踞上游。láo pén xiá kè cāo quán suàn,tuán shàn cái rén jù shàng yóu。
避席畏闻文字狱,著书都为稻粱谋。bì xí wèi wén wén zì yù,zhù shū dōu wèi dào liáng móu。
田横五百人安在,难道归来尽列侯。tián héng wǔ bǎi rén ān zài,nán dào guī lái jǐn liè hóu。

夜坐其一

龚自珍

春夜伤心坐画屏,不如放眼入青冥。chūn yè shāng xīn zuò huà píng,bù rú fàng yǎn rù qīng míng。
一山突起丘陵妒,万籁无言帝座灵。yī shān tū qǐ qiū líng dù,wàn lài wú yán dì zuò líng。
塞上似腾奇女气,江东久陨少微星。sāi shàng shì téng qí nǚ qì,jiāng dōng jiǔ yǔn shǎo wēi xīng。
从来不蓄湘累问,唤出嫦娥诗与听。cóng lái bù xù xiāng lèi wèn,huàn chū cháng é shī yǔ tīng。

夜坐其二

龚自珍

沉沉心事北南东,一睨人材海内空。chén chén xīn shì běi nán dōng,yī nì rén cái hǎi nèi kōng。
壮岁始参周史席,髫年惜堕晋贤风。zhuàng suì shǐ cān zhōu shǐ xí,tiáo nián xī duò jìn xián fēng。
功高拜将成仙外,才尽回肠荡气中。gōng gāo bài jiāng chéng xiān wài,cái jǐn huí cháng dàng qì zhōng。
万一禅关砉然破,美人如玉剑如虹。wàn yī chán guān huò rán pò,měi rén rú yù jiàn rú hóng。

秋心

龚自珍

秋心如海复如潮,惟有秋魂不可招。qiū xīn rú hǎi fù rú cháo,wéi yǒu qiū hún bù kě zhāo。
漠漠郁金香在臂,亭亭古玉佩当腰。mò mò yù jīn xiāng zài bì,tíng tíng gǔ yù pèi dāng yāo。
气寒西北何人剑,声满东南几处箫。qì hán xī běi hé rén jiàn,shēng mǎn dōng nán jǐ chù xiāo。
一川星斗烂无数,长天一月坠林梢。yī chuān xīng dòu làn wú shù,zhǎng tiān yī yuè zhuì lín shāo。

梦得“东海潮来月怒明”之句,醒,足成一诗其一

龚自珍

昙誓天人度有情,上元旌节过双成。tán shì tiān rén dù yǒu qíng,shàng yuán jīng jié guò shuāng chéng。
西池酒罢龙娇语,东海潮来月怒明。xī chí jiǔ bà lóng jiāo yǔ,dōng hǎi cháo lái yuè nù míng。
梵史竣编增楮寿,花神宣敕赦词精。fàn shǐ jùn biān zēng chǔ shòu,huā shén xuān chì shè cí jīng。
不知半夜归环佩,问是崆峒第几声。bù zhī bàn yè guī huán pèi,wèn shì kōng dòng dì jǐ shēng。

驿鼓三首

龚自珍

河灯驿鼓满天霜,小梦温黁乱客肠。hé dēng yì gǔ mǎn tiān shuāng,xiǎo mèng wēn nún luàn kè cháng。
夜久罗帱梅弄影,春寒银铫药生香。yè jiǔ luó chóu méi nòng yǐng,chūn hán yín diào yào shēng xiāng。
慈闱病减书频寄,稚子功闲日渐长。cí wéi bìng jiǎn shū pín jì,zhì zi gōng xián rì jiàn zhǎng。
欲取离愁暂抛却,奈君针线在衣裳。yù qǔ lí chóu zàn pāo què,nài jūn zhēn xiàn zài yī shang。

驿鼓三首

龚自珍

钗满高楼灯满城,风花未免态纵横。chāi mǎn gāo lóu dēng mǎn chéng,fēng huā wèi miǎn tài zòng héng。
长途借此销英气,侧调安能犯正声。zhǎng tú jiè cǐ xiāo yīng qì,cè diào ān néng fàn zhèng shēng。
绿鬓人嗤愁太早,黄金客怒散无名。lǜ bìn rén chī chóu tài zǎo,huáng jīn kè nù sàn wú míng。
吾生万事劳心意,嫁得狂奴孽已成。wú shēng wàn shì láo xīn yì,jià dé kuáng nú niè yǐ chéng。

驿鼓三首

龚自珍

书来恳款见君贤,我欲收狂渐向禅。shū lái kěn kuǎn jiàn jūn xián,wǒ yù shōu kuáng jiàn xiàng chán。
早被家常磨慧骨,莫因心病损华年。zǎo bèi jiā cháng mó huì gǔ,mò yīn xīn bìng sǔn huá nián。
花看天上祈庸福,月堕怀中听幻缘。huā kàn tiān shàng qí yōng fú,yuè duò huái zhōng tīng huàn yuán。
一卷金经香一炷,忏君自忏法无边。yī juǎn jīn jīng xiāng yī zhù,chàn jūn zì chàn fǎ wú biān。

又忏心一首

龚自珍

佛言劫火遇皆销,何物千年怒若潮。fú yán jié huǒ yù jiē xiāo,hé wù qiān nián nù ruò cháo。
经济文章磨白昼,幽光狂慧复中宵。jīng jì wén zhāng mó bái zhòu,yōu guāng kuáng huì fù zhōng xiāo。
来何汹涌须挥剑,去尚缠绵可付箫。lái hé xiōng yǒng xū huī jiàn,qù shàng chán mián kě fù xiāo。
心药心灵总心病,寓言决欲就灯烧。xīn yào xīn líng zǒng xīn bìng,yù yán jué yù jiù dēng shāo。