古诗词

己亥杂诗·其一

龚自珍

著书何似观心贤,不奈巵言夜涌泉。zhù shū hé shì guān xīn xián,bù nài zhī yán yè yǒng quán。
百卷书成南渡后,先生续集再编年。bǎi juǎn shū chéng nán dù hòu,xiān shēng xù jí zài biān nián。
龚自珍

龚自珍

龚自珍(1792年8月22日~1841年9月26日)清代思想家、文学家及改良主义的先驱者。27岁中举人,38岁中进士。曾任内阁中书、宗人府主事和礼部主事等官职。主张革除弊政,抵制外国侵略,曾全力支持林则徐禁除鸦片。48岁辞官南归,次年暴卒于江苏丹阳云阳书院。他的诗文主张“更法”、“改图”,揭露清统治者的腐朽,洋溢着爱国热情,被柳亚子誉为“三百年来第一流”。著有《定庵文集》,留存文章300余篇,诗词近800首,今人辑为《龚自珍全集》。著名诗作《己亥杂诗》共315首。 龚自珍的作品>>

猜您喜欢

调笑令·四首

龚自珍

年纪。nián jì。
年纪。nián jì。
不比十三十四。bù bǐ shí sān shí sì。
乳名郑重曾探。rǔ míng zhèng zhòng céng tàn。
眉样蹉跎未谙。méi yàng cuō tuó wèi ān。
眉样。méi yàng。
眉样。méi yàng。
难道峰青江上。nán dào fēng qīng jiāng shàng。

定风波·二首

龚自珍

拟聘云英药杵回。nǐ pìn yún yīng yào chǔ huí。
思量一日万徘徊。sī liàng yī rì wàn pái huái。
毕竟尘中容不得。bì jìng chén zhōng róng bù dé。
难说。nán shuō。
风前挥泪谢鸾媒。fēng qián huī lèi xiè luán méi。
自古畸人多性癖。zì gǔ jī rén duō xìng pǐ。
奇逸。qí yì。
云中仙鹤怎笼来。yún zhōng xiān hè zěn lóng lái。
须信银屏金屋里。xū xìn yín píng jīn wū lǐ。
一例。yī lì。
琪花不称槛前栽。qí huā bù chēng kǎn qián zāi。

定风波·二首

龚自珍

除是无愁与莫愁。chú shì wú chóu yǔ mò chóu。
一身孤注掷温柔。yī shēn gū zhù zhì wēn róu。
倘若有城还有国。tǎng ruò yǒu chéng hái yǒu guó。
愁绝。chóu jué。
不能雄武不风流。bù néng xióng wǔ bù fēng liú。
多谢尘言千百句。duō xiè chén yán qiān bǎi jù。
难据。nán jù。
羽陵词笔自今收。yǔ líng cí bǐ zì jīn shōu。
晚岁披猖终未肯。wǎn suì pī chāng zhōng wèi kěn。
割忍。gē rěn。
他生缥缈此生休。tā shēng piāo miǎo cǐ shēng xiū。

卖花声

龚自珍

我住秣陵西。wǒ zhù mò líng xī。
西鸟秋啼。xī niǎo qiū tí。
也无墨客对挥犀。yě wú mò kè duì huī xī。
何处寻秋何处醉,小妹青溪。hé chù xún qiū hé chù zuì,xiǎo mèi qīng xī。
寒菜两三畦。hán cài liǎng sān qí。
花不成畦。huā bù chéng qí。
折归灯下伴凄迷。zhé guī dēng xià bàn qī mí。
忽忆青门人缟袂,淡墨曾题。hū yì qīng mén rén gǎo mèi,dàn mò céng tí。

卖花声紫菊有近似墨菊者

龚自珍

谁砑九秋光。shuí yà jiǔ qiū guāng。
玉女玄霜。yù nǚ xuán shuāng。
胭脂队里铁为肠。yān zhī duì lǐ tiě wèi cháng。
闻道豪家开夜宴,肯唤秋娘。wén dào háo jiā kāi yè yàn,kěn huàn qiū niáng。
秋味黯然长。qiū wèi àn rán zhǎng。
不要秾香。bù yào nóng xiāng。
纸屏六幅绘湘江。zhǐ píng liù fú huì xiāng jiāng。
影忒似花花似影,小费评量。yǐng tè shì huā huā shì yǐng,xiǎo fèi píng liàng。

清平乐

龚自珍

芙蓉老去。fú róng lǎo qù。
没个销魂处。méi gè xiāo hún chù。
今雨不来来旧雨。jīn yǔ bù lái lái jiù yǔ。
心与亭台俱古。xīn yǔ tíng tái jù gǔ。
青溪一曲盘桓。qīng xī yī qū pán huán。
粥鱼茶板荒寒。zhōu yú chá bǎn huāng hán。
多谢画师慰我,红妆打桨同还。duō xiè huà shī wèi wǒ,hóng zhuāng dǎ jiǎng tóng hái。

南歌子·自题近词卷尾

龚自珍

灵鹊飞秋夕,香车驾暮烟。líng què fēi qiū xī,xiāng chē jià mù yān。
针儿七个尽情穿。zhēn ér qī gè jǐn qíng chuān。
略费玲珑七孔藕心钱。lüè fèi líng lóng qī kǒng ǒu xīn qián。
床上宜施宝,琴中替辨弦。chuáng shàng yí shī bǎo,qín zhōng tì biàn xián。
七襄报我定何年。qī xiāng bào wǒ dìng hé nián。
且喜南楼好梦七分圆。qiě xǐ nán lóu hǎo mèng qī fēn yuán。

水龙吟

龚自珍

虎头燕颔书生,相逢细把家门说。hǔ tóu yàn hàn shū shēng,xiāng féng xì bǎ jiā mén shuō。
乾隆丙午,鲸波不靖,凤山围急。qián lóng bǐng wǔ,jīng bō bù jìng,fèng shān wéi jí。
愤气成神,大招不反,东瀛荡坼。fèn qì chéng shén,dà zhāo bù fǎn,dōng yíng dàng chè。
便璇闺夜闭,影形相吊,髽子矮,秋灯碧。biàn xuán guī yè bì,yǐng xíng xiāng diào,zhuā zi ǎi,qiū dēng bì。
宛宛玉钗一股,四十年、寒光不蚀。wǎn wǎn yù chāi yī gǔ,sì shí nián hán guāng bù shí。
微铿枕上,岂知中有,海天龙血。wēi kēng zhěn shàng,qǐ zhī zhōng yǒu,hǎi tiān lóng xuè。
甲子吟钗,壬申以殉,钗飞吟歇。jiǎ zi yín chāi,rén shēn yǐ xùn,chāi fēi yín xiē。
到而今,卷里钗声,如变徵,听还裂。dào ér jīn,juǎn lǐ chāi shēng,rú biàn zhēng,tīng hái liè。

后庭宴用南唐人韵

龚自珍

聘乏金钱,贮无金屋、嫁衣不用金泥簇。pìn fá jīn qián,zhù wú jīn wū jià yī bù yòng jīn ní cù。
青裙缟袂话三生,个侬道是楼东玉。qīng qún gǎo mèi huà sān shēng,gè nóng dào shì lóu dōng yù。
蛮笺宫体闲钞,他日娱卿幽独。mán jiān gōng tǐ xián chāo,tā rì yú qīng yōu dú。
我歌得宝,不唱销魂曲。wǒ gē dé bǎo,bù chàng xiāo hún qū。
何处是新巢,刺桐花䍡?。hé chù shì xīn cháo,cì tóng huā lù sù。

定风波·镨月十二日即事

龚自珍

十里榴花一色裙。shí lǐ liú huā yī sè qún。
三吴争赛楚灵均。sān wú zhēng sài chǔ líng jūn。
吴舞传芭如楚舞。wú wǔ chuán bā rú chǔ wǔ。
儿女。ér nǚ。
中流箫管正纷纷。zhōng liú xiāo guǎn zhèng fēn fēn。
别有高楼人一个。bié yǒu gāo lóu rén yī gè。
独坐。dú zuò。
背灯偷学制回文。bèi dēng tōu xué zhì huí wén。
许我幽寻凉月下。xǔ wǒ yōu xún liáng yuè xià。
闲话。xián huà。
去年今日未逢君。qù nián jīn rì wèi féng jūn。

水龙吟

龚自珍

君家花月笙歌,葛裙那许陪宵燕。jūn jiā huā yuè shēng gē,gé qún nà xǔ péi xiāo yàn。
啸如鲁柱,才如窦锦,遇如班扇。xiào rú lǔ zhù,cái rú dòu jǐn,yù rú bān shàn。
蓬鬓慵妆,蛾眉怕妒,天寒谁管。péng bìn yōng zhuāng,é méi pà dù,tiān hán shuí guǎn。
算平生已矣,春风一度,恩歇绝,何曾怨。suàn píng shēng yǐ yǐ,chūn fēng yī dù,ēn xiē jué,hé céng yuàn。
一夕仓皇家变,抱琵琶、倾城都散。yī xī cāng huáng jiā biàn,bào pí pá qīng chéng dōu sàn。
雍门琴碎,雀台香烬,西陵墓远。yōng mén qín suì,què tái xiāng jìn,xī líng mù yuǎn。
块土争还,芳魂永守,秋燐如电。kuài tǔ zhēng hái,fāng hún yǒng shǒu,qiū lín rú diàn。
忆史家、柱叔敖公,千载下,今重见。yì shǐ jiā zhù shū áo gōng,qiān zài xià,jīn zhòng jiàn。

减字木兰花

龚自珍

人天无据,被依留得香魂住。rén tiān wú jù,bèi yī liú dé xiāng hún zhù。
如梦如烟,枝上花开又十年!rú mèng rú yān,zhī shàng huā kāi yòu shí nián!
十年千里,风痕雨点斓斑里。shí nián qiān lǐ,fēng hén yǔ diǎn lán bān lǐ。
莫怪怜他,身世依然是落花。mò guài lián tā,shēn shì yī rán shì luò huā。

己亥杂诗·其五

龚自珍

浩荡离愁白日斜,吟鞭东指即天涯。hào dàng lí chóu bái rì xié,yín biān dōng zhǐ jí tiān yá。
落红不是无情物,化作春泥更护花。luò hóng bù shì wú qíng wù,huà zuò chūn ní gèng hù huā。

己亥杂诗

龚自珍

九州生气恃风雷,万马齐喑究可哀。jiǔ zhōu shēng qì shì fēng léi,wàn mǎ qí yīn jiū kě āi。
我劝天公重抖擞,不拘一格降人才。wǒ quàn tiān gōng zhòng dǒu sǒu,bù jū yī gé jiàng rén cái。

梦中作四截句(其二)

龚自珍

黄金华发两飘萧,六九童心尚未消。huáng jīn huá fā liǎng piāo xiāo,liù jiǔ tóng xīn shàng wèi xiāo。
叱起海红帘底月,四厢花影怒于潮。chì qǐ hǎi hóng lián dǐ yuè,sì xiāng huā yǐng nù yú cháo。