古诗词

放歌

柳亚子

天地太无情,日月何无光。tiān dì tài wú qíng,rì yuè hé wú guāng。
浮云西北来,随风作低昂。fú yún xī běi lái,suí fēng zuò dī áng。
我生胡不辰,丁斯老大邦。wǒ shēng hú bù chén,dīng sī lǎo dà bāng。
仰面出门去,泪下何淋浪。yǎng miàn chū mén qù,lèi xià hé lín làng。
听我前致辞,血气同感伤。tīng wǒ qián zhì cí,xuè qì tóng gǎn shāng。
上言专制酷,罗网重重强。shàng yán zhuān zhì kù,luó wǎng zhòng zhòng qiáng。
人权既蹂躏,天演终沦亡。rén quán jì róu lìn,tiān yǎn zhōng lún wáng。
众生尚酣睡,民气苦不扬。zhòng shēng shàng hān shuì,mín qì kǔ bù yáng。
豺狼方当道,燕雀犹处堂。chái láng fāng dāng dào,yàn què yóu chù táng。
天骄闯然入,踞我卧榻旁。tiān jiāo chuǎng rán rù,jù wǒ wò tà páng。
瓜分与豆剖,横议声洋洋。guā fēn yǔ dòu pōu,héng yì shēng yáng yáng。
世界大风潮,鬼泣神亦瞠。shì jiè dà fēng cháo,guǐ qì shén yì chēng。
盘涡日以急,欲渡河无梁。pán wō rì yǐ jí,yù dù hé wú liáng。
沉沉四百州,尸冢遥相望。chén chén sì bǎi zhōu,shī zhǒng yáo xiāng wàng。
他人殖民地,何处为故乡。tā rén zhí mín dì,hé chù wèi gù xiāng。
下言女贼盛,兰惠黯不芳。xià yán nǚ zéi shèng,lán huì àn bù fāng。
女权痛零落,女界遭厄殃。nǚ quán tòng líng luò,nǚ jiè zāo è yāng。
邪说起何人,扶抑分阴阳。xié shuō qǐ hé rén,fú yì fēn yīn yáng。
无才便是德,忍令群雌盲。wú cái biàn shì dé,rěn lìng qún cí máng。
服从供玩好,谬种流无疆。fú cóng gōng wán hǎo,miù zhǒng liú wú jiāng。
明明平等权,剥削无尽藏。míng míng píng děng quán,bō xuē wú jǐn cáng。
会稽首刻石,罪魁仇秦皇。huì jī shǒu kè shí,zuì kuí chóu qín huáng。
变本复加厉,蠢尔南朝唐。biàn běn fù jiā lì,chǔn ěr nán cháo táng。
刖刑施无辜,岸狱盈闺房。yuè xíng shī wú gū,àn yù yíng guī fáng。
同胞二百兆,心死热血凉。tóng bāo èr bǎi zhào,xīn sǐ rè xuè liáng。
钗愁与鬟病,漫漫长夜长。chāi chóu yǔ huán bìng,màn màn zhǎng yè zhǎng。
我思欧人种,贤哲用斗量。wǒ sī ōu rén zhǒng,xián zhé yòng dòu liàng。
私心窃景仰,二圣难颉颃。sī xīn qiè jǐng yǎng,èr shèng nán jié háng。
卢梭第一人,铜像巍天阊。lú suō dì yī rén,tóng xiàng wēi tiān chāng。
民约创鸿著,大义君民昌。mín yuē chuàng hóng zhù,dà yì jūn mín chāng。
胚胎革命军,一扫秕与糠。pēi tāi gé mìng jūn,yī sǎo bǐ yǔ kāng。
百年来欧陆,幸福日恢张。bǎi nián lái ōu lù,xìng fú rì huī zhāng。
继者斯宾塞,女界赖一匡。jì zhě sī bīn sāi,nǚ jiè lài yī kuāng。
平权富想像,公理方翔翔。píng quán fù xiǎng xiàng,gōng lǐ fāng xiáng xiáng。
谬种辟前人,妄诩解剖详。miù zhǒng pì qián rén,wàng xǔ jiě pōu xiáng。
智慧用益出,大哉言煌煌。zhì huì yòng yì chū,dà zāi yán huáng huáng。
独笑支那士,论理魔为障。dú xiào zhī nà shì,lùn lǐ mó wèi zhàng。
乡愿倡卫言,毒人纲与常。xiāng yuàn chàng wèi yán,dú rén gāng yǔ cháng。
横流今泛滥,洪祸谁能当。héng liú jīn fàn làn,hóng huò shuí néng dāng。
安得有豪杰,重使此理彰。ān dé yǒu háo jié,zhòng shǐ cǐ lǐ zhāng。
仰天苦无言,长歌一引吭。yǎng tiān kǔ wú yán,zhǎng gē yī yǐn kēng。
柳亚子

柳亚子

柳亚子(1887—1958),江苏省苏州市吴江区北厍镇人,出生于大胜村的港上港南中段。创办并主持南社。曾任孙中山总统府秘书,中国国民党中央监察委员、上海通志馆馆长。“四·一二”政变后,被通缉,逃往日本。1928年回国,进行反蒋活动。抗日战争时期,与宋庆龄、何香凝等从事抗日民主活动,曾任中国国民党革命委员会中央常务委员兼监察委员会主席、三民主义同志联合会中央常务理事,中国民主同盟中央执行委员。1949年,出席中国人民政治协商会议第一届全体会议。建国后,柳亚子曾历任中央人民政府委员、全国人大常委会委员。 柳亚子的作品>>

猜您喜欢

存殁口号

柳亚子

张娘妩媚史娘憨,复壁摇灯永夜谈。zhāng niáng wǔ mèi shǐ niáng hān,fù bì yáo dēng yǒng yè tán。
白练青溪厄阳九,朱栏红药护春三。bái liàn qīng xī è yáng jiǔ,zhū lán hóng yào hù chūn sān。

王述庵论诗绝句诋諆放翁感而赋此

柳亚子

放翁爱国岂寻常,一记南园目论狂。fàng wēng ài guó qǐ xún cháng,yī jì nán yuán mù lùn kuáng。
倘使平原能灭虏,禅文九锡亦何妨。tǎng shǐ píng yuán néng miè lǔ,chán wén jiǔ xī yì hé fáng。

王述庵论诗绝句诋諆放翁感而赋此

柳亚子

庆元党禁诚私意,恢复中原义至公。qìng yuán dǎng jìn chéng sī yì,huī fù zhōng yuán yì zhì gōng。
却笑当年许平仲,高谈理学昧华戎。què xiào dāng nián xǔ píng zhòng,gāo tán lǐ xué mèi huá róng。

延安一首五月二十六日赋寄毛主席

柳亚子

工农康乐新天地,革命功成万众和。gōng nóng kāng lè xīn tiān dì,gé mìng gōng chéng wàn zhòng hé。
世界光明两灯塔;shì jiè guāng míng liǎng dēng tǎ;
延安遥接莫斯科。yán ān yáo jiē mò sī kē。

有怀章太炎邹威丹两先生狱中

柳亚子

祖国沉沦三百载,忍看民族日仳离。zǔ guó chén lún sān bǎi zài,rěn kàn mín zú rì pǐ lí。
悲歌咤叱风云气,此是中原玛志尼。bēi gē zhà chì fēng yún qì,cǐ shì zhōng yuán mǎ zhì ní。

有怀章太炎邹威丹两先生狱中

柳亚子

泣麟悲风佯狂客,搏虎屠龙革命军。qì lín bēi fēng yáng kuáng kè,bó hǔ tú lóng gé mìng jūn。
大好头颅抛不得,神州残局岂忘君。dà hǎo tóu lú pāo bù dé,shén zhōu cán jú qǐ wàng jūn。

闻宁太一噩耗痛极有作

柳亚子

独夫何丧苍生愿,豪杰成灰石骨哀。dú fū hé sàng cāng shēng yuàn,háo jié chéng huī shí gǔ āi。
血溅武昌他日事,鬼雄呵护复仇来。xuè jiàn wǔ chāng tā rì shì,guǐ xióng hē hù fù chóu lái。

怀人诗十章·其一·章太炎

柳亚子

素王不作春秋废,大义微言一脉尊。sù wáng bù zuò chūn qiū fèi,dà yì wēi yán yī mài zūn。
却愧鲰生百无似,也曾立雪到程门。què kuì zōu shēng bǎi wú shì,yě céng lì xuě dào chéng mén。

怀人诗十章·其二·蔡元培

柳亚子

元佑党人推司马,襄阳耆旧数庞公。yuán yòu dǎng rén tuī sī mǎ,xiāng yáng qí jiù shù páng gōng。
天门詄荡无崖岸,坐我光风霁月中。tiān mén dié dàng wú yá àn,zuò wǒ guāng fēng jì yuè zhōng。

怀人诗十章·其三·陈巢南

柳亚子

乡邦坛坫慎交社,桑海遗闻补史亭。xiāng bāng tán diàn shèn jiāo shè,sāng hǎi yí wén bǔ shǐ tíng。
一自莘庐耆旧死,松陵文献尽推卿。yī zì shēn lú qí jiù sǐ,sōng líng wén xiàn jǐn tuī qīng。

怀人诗十章·其四·高吹万

柳亚子

西台痛哭谢唏发,眢井沉书郑忆翁。xī tái tòng kū xiè xī fā,yuān jǐng chén shū zhèng yì wēng。
更向竹林携小阮,应无俗物恼王戎。gèng xiàng zhú lín xié xiǎo ruǎn,yīng wú sú wù nǎo wáng róng。

怀人诗十章·其五·高天梅

柳亚子

文采风流我愧卿,未堪沦落怨三生。wén cǎi fēng liú wǒ kuì qīng,wèi kān lún luò yuàn sān shēng。
青丘词笔渐离筑,同向人间诉不平。qīng qiū cí bǐ jiàn lí zhù,tóng xiàng rén jiān sù bù píng。

怀人诗十章·其六·高卓菴

柳亚子

元方磊落季方奇,中晚文章世已稀。yuán fāng lěi luò jì fāng qí,zhōng wǎn wén zhāng shì yǐ xī。
堪笑机云终入洛,愧君同采首山薇。kān xiào jī yún zhōng rù luò,kuì jūn tóng cǎi shǒu shān wēi。

怀人诗十章·其七·陈陶公

柳亚子

半载春申江上住,与君肝胆最相知。bàn zài chūn shēn jiāng shàng zhù,yǔ jūn gān dǎn zuì xiāng zhī。
临歧珍重长亭柳,不许行人折一枝。lín qí zhēn zhòng zhǎng tíng liǔ,bù xǔ xíng rén zhé yī zhī。

怀人诗十章·其八·俞剑华

柳亚子

相逢曾记海东头,一曲骊歌唱不休。xiāng féng céng jì hǎi dōng tóu,yī qū lí gē chàng bù xiū。
赠汝朝鞭还洒泪,寸心未死为恩仇。zèng rǔ cháo biān hái sǎ lèi,cùn xīn wèi sǐ wèi ēn chóu。
951234567