古诗词

王荆公故址

夏力恕

巍巍公辅地,乃在城东隅。wēi wēi gōng fǔ dì,nǎi zài chéng dōng yú。
春风为惨淡,野鸟相招呼。chūn fēng wèi cǎn dàn,yě niǎo xiāng zhāo hū。
宋朝享祀配尼父,数百年来委残土。sòng cháo xiǎng sì pèi ní fù,shù bǎi nián lái wěi cán tǔ。
此心致主岂有他,学古无权空灭古。cǐ xīn zhì zhǔ qǐ yǒu tā,xué gǔ wú quán kōng miè gǔ。
遗蘖重生叹末流,党人名姓石工羞。yí niè zhòng shēng tàn mò liú,dǎng rén míng xìng shí gōng xiū。
皋夔稷契亦已矣,读书执拗乃如此。gāo kuí jì qì yì yǐ yǐ,dú shū zhí ǎo nǎi rú cǐ。

夏力恕

清湖北孝感人,字观川,晚称澴农。康熙六十年进士,授编修。历任顺天乡试同考官、山西乡试正考官。修《湖广通志》。主讲江汉书院。学主穷理,随事体验,以求自得。有《四书札记》、《證疑备览》、《杜诗笔记》、《菜根精舍诗》、《易论》。六十五岁卒。 夏力恕的作品>>

猜您喜欢

程季静斋中同诸子即事

夏力恕

屐齿累累索酒杯,君家兄弟叠相陪。jī chǐ lèi lèi suǒ jiǔ bēi,jūn jiā xiōng dì dié xiāng péi。
一株花底残更坐,百舌声中晓梦来。yī zhū huā dǐ cán gèng zuò,bǎi shé shēng zhōng xiǎo mèng lái。
老眼湖山归澹泊,旧墙风雨上莓苔。lǎo yǎn hú shān guī dàn pō,jiù qiáng fēng yǔ shàng méi tái。
澜翻那记通宵语,正欲题诗墨沈催。lán fān nà jì tōng xiāo yǔ,zhèng yù tí shī mò shěn cuī。

出庐山作用十二儿韵

夏力恕

旧游庐山南,今过庐山北。jiù yóu lú shān nán,jīn guò lú shān běi。
山光两腋间,忽忽生羽翼。shān guāng liǎng yè jiān,hū hū shēng yǔ yì。
初行尚晴明,青苍无气力。chū xíng shàng qíng míng,qīng cāng wú qì lì。
云重倏黯然,遥天卷虚白。yún zhòng shū àn rán,yáo tiān juǎn xū bái。
雨脚穿云根,四围不可划。yǔ jiǎo chuān yún gēn,sì wéi bù kě huà。
石级水生波,溟蒙入泽国。shí jí shuǐ shēng bō,míng méng rù zé guó。
燎衣茅店中,粗粝供晚食。liáo yī máo diàn zhōng,cū lì gōng wǎn shí。
黄昏到古寺,寂寂帘影黑。huáng hūn dào gǔ sì,jì jì lián yǐng hēi。
佛火犹未然,碑碣杳难识。fú huǒ yóu wèi rán,bēi jié yǎo nán shí。
踏石寻归路,张镫望素壁。tà shí xún guī lù,zhāng dèng wàng sù bì。
中有绝妙辞,粉落字半蚀。zhōng yǒu jué miào cí,fěn luò zì bàn shí。
酬唱坐欷歔,一例天涯客。chóu chàng zuò xī xū,yī lì tiān yá kè。
拳手暂支头,万窍号枕侧。quán shǒu zàn zhī tóu,wàn qiào hào zhěn cè。
窗外有星芒,起行望山色。chuāng wài yǒu xīng máng,qǐ xíng wàng shān sè。
山尽雨亦休,回首浩无极。shān jǐn yǔ yì xiū,huí shǒu hào wú jí。

读昌黎诗

夏力恕

韩子戛戛去陈言,文章既得万口喧。hán zi jiá jiá qù chén yán,wén zhāng jì dé wàn kǒu xuān。
我爱韩子好诗句,戛戛更觉陈言去。wǒ ài hán zi hǎo shī jù,jiá jiá gèng jué chén yán qù。
金钟大镛声九天,罢考弛击仍鍧然。jīn zhōng dà yōng shēng jiǔ tiān,bà kǎo chí jī réng hōng rán。
赤手捉蛇足履虎,缓带轻裘文不武。chì shǒu zhuō shé zú lǚ hǔ,huǎn dài qīng qiú wén bù wǔ。
才大踏翻骚客坛,蹑空走漠相盘桓。cái dà tà fān sāo kè tán,niè kōng zǒu mò xiāng pán huán。
李唐一代诗如猬,机同锦绣鼎同味。lǐ táng yī dài shī rú wèi,jī tóng jǐn xiù dǐng tóng wèi。
其先厥有陈子昂,后来韦柳继孟王。qí xiān jué yǒu chén zi áng,hòu lái wéi liǔ jì mèng wáng。
仙风太白绝尘表,少陵之诗诗独老。xiān fēng tài bái jué chén biǎo,shǎo líng zhī shī shī dú lǎo。
自余支派非不多,众流焉许肩江河。zì yú zhī pài fēi bù duō,zhòng liú yān xǔ jiān jiāng hé。
下视元白艳且懦,驱驰籍湜骖郊贺。xià shì yuán bái yàn qiě nuò,qū chí jí shí cān jiāo hè。
公不步人人步公,纵肖其形神弗充。gōng bù bù rén rén bù gōng,zòng xiào qí xíng shén fú chōng。
学者莫作雕镂想,言以气浮须善养。xué zhě mò zuò diāo lòu xiǎng,yán yǐ qì fú xū shàn yǎng。