古诗词

读祖心再变纪漫述五十韵

邢昉

惟岁昨在申,九州始破碎。wéi suì zuó zài shēn,jiǔ zhōu shǐ pò suì。
旧京虽一隅,形势东南会。jiù jīng suī yī yú,xíng shì dōng nán huì。
我皇秉圭鬯,雨泣面如靧。wǒ huáng bǐng guī chàng,yǔ qì miàn rú huì。
臣民尽惊呼,少康真可配。chén mín jǐn jīng hū,shǎo kāng zhēn kě pèi。
史公践台斗,心赤当时最。shǐ gōng jiàn tái dòu,xīn chì dāng shí zuì。
灵台占紫气,恍惚嘉祥届。líng tái zhàn zǐ qì,huǎng hū jiā xiáng jiè。
亡何变氛祲,太白垂天戒。wáng hé biàn fēn jìn,tài bái chuí tiān jiè。
宵光昼炯炯,百日犹未退。xiāo guāng zhòu jiǒng jiǒng,bǎi rì yóu wèi tuì。
咄哉夜郎人,小器自矜大。duō zāi yè láng rén,xiǎo qì zì jīn dà。
入手事挤排,持权夸拥戴。rù shǒu shì jǐ pái,chí quán kuā yōng dài。
朝廷一李纲,不容密勿内。cháo tíng yī lǐ gāng,bù róng mì wù nèi。
猰貐本在野,抵死呼朋类。yà yǔ běn zài yě,dǐ sǐ hū péng lèi。
赫赫先帝书,翻案神灵慨。hè hè xiān dì shū,fān àn shén líng kǎi。
谊士惜繁缨,凶党蒙冠带。yì shì xī fán yīng,xiōng dǎng méng guān dài。
从此问王纲,解散随尘壒。cóng cǐ wèn wáng gāng,jiě sàn suí chén ài。
貂蝉并鋘斧,颠倒弄机械。diāo chán bìng huá fǔ,diān dào nòng jī xiè。
人心二竖灰,世事长江败。rén xīn èr shù huī,shì shì zhǎng jiāng bài。
洎乎皇舆播,临轩曾召对。jì hū huáng yú bō,lín xuān céng zhào duì。
出奔忽异道,此事令人怪。chū bēn hū yì dào,cǐ shì lìng rén guài。
得非靴中刀,凛凛恶奸桧。dé fēi xuē zhōng dāo,lǐn lǐn è jiān guì。
所恨丧乱朝,不少共驩辈。suǒ hèn sàng luàn cháo,bù shǎo gòng huān bèi。
城头竖降旗,城下迎王旆。chéng tóu shù jiàng qí,chéng xià yíng wáng pèi。
白头宗伯老,作事弥狡狯。bái tóu zōng bó lǎo,zuò shì mí jiǎo kuài。
捧献出英皇,笺记称再拜。pěng xiàn chū yīng huáng,jiān jì chēng zài bài。
皇天生此物,其肉安足嘬。huáng tiān shēng cǐ wù,qí ròu ān zú chuài。
养士三百年,岂料成狼狈。yǎng shì sān bǎi nián,qǐ liào chéng láng bèi。
幸有两尚书,臣节堂堂在。xìng yǒu liǎng shàng shū,chén jié táng táng zài。
又有杨中丞,甘死如饮瀣。yòu yǒu yáng zhōng chéng,gān sǐ rú yǐn xiè。
呜呼黄祠部,刀锯何耿介。wū hū huáng cí bù,dāo jù hé gěng jiè。
郎吏及韦布,一二更奇快。láng lì jí wéi bù,yī èr gèng qí kuài。
吁嗟郡国英,螳臂堪一喟。xū jiē jùn guó yīng,táng bì kān yī kuì。
宣歙始发难,战血涂草莱。xuān shè shǐ fā nán,zhàn xuè tú cǎo lái。
麻生怒冲发,气作长虹挂。má shēng nù chōng fā,qì zuò zhǎng hóng guà。
松林战尤苦,婺女兵终溃。sōng lín zhàn yóu kǔ,wù nǚ bīng zhōng kuì。
吴子要离烈,张朱俱慷慨。wú zi yào lí liè,zhāng zhū jù kāng kǎi。
我悲黄相国,绝食经颠沛。wǒ bēi huáng xiāng guó,jué shí jīng diān pèi。
海上王将军,就死迹逾迈。hǎi shàng wáng jiāng jūn,jiù sǐ jì yú mài。
此纪乙至丙,大书得梗概。cǐ jì yǐ zhì bǐng,dà shū dé gěng gài。
正气苟勿渝,细不遗裙䯰。zhèng qì gǒu wù yú,xì bù yí qún jiè。
倘非斯人俦,乾坤真愦愦。tǎng fēi sī rén chóu,qián kūn zhēn kuì kuì。
大师南海秀,夐立风尘外。dà shī nán hǎi xiù,xiòng lì fēng chén wài。
辛苦事掇拾,微辞缀丛荟。xīn kǔ shì duō shí,wēi cí zhuì cóng huì。
毛锥逐行脚,蝇头装布袋。máo zhuī zhú xíng jiǎo,yíng tóu zhuāng bù dài。
前日城门过,祸机发逅邂。qián rì chéng mén guò,huò jī fā hòu xiè。
命危濒伏锧,鞫苦屡加钛。mìng wēi bīn fú zhì,jū kǔ lǚ jiā tài。
良以笔削劳,几落游魂队。liáng yǐ bǐ xuē láo,jǐ luò yóu hún duì。
诸方尚云扰,澒洞势未杀。zhū fāng shàng yún rǎo,hòng dòng shì wèi shā。
虽然怵网罗,慎勿罢纪载。suī rán chù wǎng luó,shèn wù bà jì zài。
伊昔郑亿翁,著书至元代。yī xī zhèng yì wēng,zhù shū zhì yuán dài。
出土十载前,金石何曾坏。chū tǔ shí zài qián,jīn shí hé céng huài。
邢昉

邢昉

邢昉(1590年~1653年)字孟贞,一字石湖,因住家距石臼湖较近,故自号石臼,人称刑石臼,江苏南京高淳人。明末诸生,复社名士。明亡后弃举子业,居石臼湖滨,家贫,取石臼水酿酒沽之,诗最工五言,著有《宛游草》、《石臼集》。清代诗人王士禛在他的《渔洋诗话》中论次当时的布衣诗人,独推邢昉为第—人。 邢昉的作品>>

猜您喜欢

虎丘寺

邢昉

玲珑山翠几沾衣,夏木千章总十围。líng lóng shān cuì jǐ zhān yī,xià mù qiān zhāng zǒng shí wéi。
一自王郎开梵刹,尽令江影入岩扉。yī zì wáng láng kāi fàn shā,jǐn lìng jiāng yǐng rù yán fēi。
阖闾葬后山长在,范蠡归时姓已非。hé lǘ zàng hòu shān zhǎng zài,fàn lí guī shí xìng yǐ fēi。
千古却疑沈剑处,如何不见二龙飞。qiān gǔ què yí shěn jiàn chù,rú hé bù jiàn èr lóng fēi。

游兴国寺

邢昉

沔口孤城夕照中,偶披榛草问禅宫。miǎn kǒu gū chéng xī zhào zhōng,ǒu pī zhēn cǎo wèn chán gōng。
客来树下看驼迹,鸟去阶前避马通。kè lái shù xià kàn tuó jì,niǎo qù jiē qián bì mǎ tōng。
趺石尚存新记改,经厨已破旧房空。fū shí shàng cún xīn jì gǎi,jīng chú yǐ pò jiù fáng kōng。
当年大别铭方丈,此地人传苏长公。dāng nián dà bié míng fāng zhàng,cǐ dì rén chuán sū zhǎng gōng。

和祖心上人游城南谒方正学先生祠

邢昉

寂寂荒祠野霭昏,萧萧残碣倚松根。jì jì huāng cí yě ǎi hūn,xiāo xiāo cán jié yǐ sōng gēn。
金川门又成亡国,石子冈偏欲断魂。jīn chuān mén yòu chéng wáng guó,shí zi gāng piān yù duàn hún。
昔日麻衣惭叔父,于今青草失王孙。xī rì má yī cán shū fù,yú jīn qīng cǎo shī wáng sūn。
废兴自古须臾事,独有先生恋主恩。fèi xīng zì gǔ xū yú shì,dú yǒu xiān shēng liàn zhǔ ēn。

广陵行

邢昉

客言渡江来,昨出广陵城。kè yán dù jiāng lái,zuó chū guǎng líng chéng。
广陵城西行十里,犹听城中人哭声。guǎng líng chéng xī xíng shí lǐ,yóu tīng chéng zhōng rén kū shēng。
去年北兵始南下,黄河以南无斗者。qù nián běi bīng shǐ nán xià,huáng hé yǐ nán wú dòu zhě。
泗上诸侯卷旆旌,满洲将军跨大马。sì shàng zhū hóu juǎn pèi jīng,mǎn zhōu jiāng jūn kuà dà mǎ。
马头滚滚向扬州,史相堂堂坐敌楼。mǎ tóu gǔn gǔn xiàng yáng zhōu,shǐ xiāng táng táng zuò dí lóu。
外援四绝誓死守,十日城破非人谋。wài yuán sì jué shì sǐ shǒu,shí rì chéng pò fēi rén móu。
扬州白日闻鬼啸,前年半死翻山鹞。yáng zhōu bái rì wén guǐ xiào,qián nián bàn sǐ fān shān yào。
此番流血又成川,杀戮不分老与少。cǐ fān liú xuè yòu chéng chuān,shā lù bù fēn lǎo yǔ shǎo。
城中流血迸城外,十家不得一家在。chéng zhōng liú xuè bèng chéng wài,shí jiā bù dé yī jiā zài。
到此萧条人转稀,家家骨肉都狼狈。dào cǐ xiāo tiáo rén zhuǎn xī,jiā jiā gǔ ròu dōu láng bèi。
乱骨纷纷弃草根,黄云白日昼俱昏。luàn gǔ fēn fēn qì cǎo gēn,huáng yún bái rì zhòu jù hūn。
仿佛精灵来此日,椒浆恸哭更招魂。fǎng fú jīng líng lái cǐ rì,jiāo jiāng tòng kū gèng zhāo hún。
魂魄茫茫复何有,尚有生人来酹酒。hún pò máng máng fù hé yǒu,shàng yǒu shēng rén lái lèi jiǔ。
九州不复罢干戈,生人生人将奈何?jiǔ zhōu bù fù bà gàn gē,shēng rén shēng rén jiāng nài hé?

游宗远明瑟园登池上阁

邢昉

春水浮乱柳,野色明郊扉。chūn shuǐ fú luàn liǔ,yě sè míng jiāo fēi。
榜舟适至门,落花正霏霏。bǎng zhōu shì zhì mén,luò huā zhèng fēi fēi。
雨后罕人迹,泉石皆芳菲。yǔ hòu hǎn rén jì,quán shí jiē fāng fēi。
因登池上阁,四顾延清晖。yīn dēng chí shàng gé,sì gù yán qīng huī。
君辞公府辟,了知世事非。jūn cí gōng fǔ pì,le zhī shì shì fēi。
荷叶始覆水,钓竿已在矶。hé yè shǐ fù shuǐ,diào gān yǐ zài jī。
嘹呖天边鸟,徘徊故退飞。liáo lì tiān biān niǎo,pái huái gù tuì fēi。

广福寺晚望

邢昉

兰若缅一溪,青松蔽广泽。lán ruò miǎn yī xī,qīng sōng bì guǎng zé。
石桥暝可渡,练湖了不隔。shí qiáo míng kě dù,liàn hú le bù gé。
水光动衣带,苍绿间众色。shuǐ guāng dòng yī dài,cāng lǜ jiān zhòng sè。
我乡亦如此,凫鹥虑相识。wǒ xiāng yì rú cǐ,fú yī lǜ xiāng shí。
望望一舟远,烟中渺河适。wàng wàng yī zhōu yuǎn,yān zhōng miǎo hé shì。

别家

邢昉

少不务稼穑,与世苦枘凿。shǎo bù wù jià sè,yǔ shì kǔ ruì záo。
年长无故业,好文成拓落。nián zhǎng wú gù yè,hǎo wén chéng tuò luò。
三载适越郊,春风长蘼藿。sān zài shì yuè jiāo,chūn fēng zhǎng mí huò。
江流摇碧丝,山株乱红萼。jiāng liú yáo bì sī,shān zhū luàn hóng è。
荏苒东南征,渌水鉴城郭。rěn rǎn dōng nán zhēng,lù shuǐ jiàn chéng guō。
别家叹方起,抚稚情弥弱。bié jiā tàn fāng qǐ,fǔ zhì qíng mí ruò。
名峤夙所尚,田园安可薄。míng jiào sù suǒ shàng,tián yuán ān kě báo。
海上当寄书,坐待西风鹗。hǎi shàng dāng jì shū,zuò dài xī fēng è。

登天马山绝顶

邢昉

纡路行山阿,舍楫趋遥巘。yū lù xíng shān ā,shě jí qū yáo yǎn。
陟险三四盘,云峦郁邈缅。zhì xiǎn sān sì pán,yún luán yù miǎo miǎn。
九峰若在掌,一一皆可辨。jiǔ fēng ruò zài zhǎng,yī yī jiē kě biàn。
物态渐以繁,新林各舒卷。wù tài jiàn yǐ fán,xīn lín gè shū juǎn。
振衣历危磴,盘石忻屡践。zhèn yī lì wēi dèng,pán shí xīn lǚ jiàn。
乍休殊未厌,莓苔不暇选。zhà xiū shū wèi yàn,méi tái bù xiá xuǎn。
攀跻方自兹,中情亦已展。pān jī fāng zì zī,zhōng qíng yì yǐ zhǎn。

登天马山绝顶

邢昉

翠微接云气,孤塔标云根。cuì wēi jiē yún qì,gū tǎ biāo yún gēn。
仰观有突兀,始失中峰尊。yǎng guān yǒu tū wù,shǐ shī zhōng fēng zūn。
亦有老子宫,寂寞清净源。yì yǒu lǎo zi gōng,jì mò qīng jìng yuán。
夙驾此山麓,道经平原村。sù jià cǐ shān lù,dào jīng píng yuán cūn。
斯人虽千载,江海存丘樊。sī rén suī qiān zài,jiāng hǎi cún qiū fán。
何况盼睐间,芳草盈衡门。hé kuàng pàn lài jiān,fāng cǎo yíng héng mén。
独鹤下烟际,清音哀心魂。dú hè xià yān jì,qīng yīn āi xīn hún。

登天马山绝顶

邢昉

海上多灵峰,兹丘亦其亚。hǎi shàng duō líng fēng,zī qiū yì qí yà。
林岭互出没,溟色涵变化。lín lǐng hù chū méi,míng sè hán biàn huà。
绝顶岂不峻,飞鸟已在下。jué dǐng qǐ bù jùn,fēi niǎo yǐ zài xià。
缅思干将铸,叹息夫差霸。miǎn sī gàn jiāng zhù,tàn xī fū chà bà。
东望范蠡湖,弥弥向云泻。dōng wàng fàn lí hú,mí mí xiàng yún xiè。
古人何雄哉,挥泪想逸驾。gǔ rén hé xióng zāi,huī lèi xiǎng yì jià。
来者有同心,深期勿相讶。lái zhě yǒu tóng xīn,shēn qī wù xiāng yà。

观太子少保左公遗集作歌赠子直兄弟

邢昉

熹宗御宇凡七载,封狐虺蝎蟠天关。xī zōng yù yǔ fán qī zài,fēng hú huī xiē pán tiān guān。
锦衣犴狴鬼夜哭,忠臣之血何斑斑。jǐn yī àn bì guǐ yè kū,zhōng chén zhī xuè hé bān bān。
此时世路真坎坷,大狱株连缙绅祸。cǐ shí shì lù zhēn kǎn kě,dà yù zhū lián jìn shēn huò。
四海奔波属魏崔,十年挥泪哀杨左。sì hǎi bēn bō shǔ wèi cuī,shí nián huī lèi āi yáng zuǒ。
左公蹇蹇龙飞前,只手取日升虞渊。zuǒ gōng jiǎn jiǎn lóng fēi qián,zhǐ shǒu qǔ rì shēng yú yuān。
大功久已在社稷,巨奸侧目来鹰鹯。dà gōng jiǔ yǐ zài shè jì,jù jiān cè mù lái yīng zhān。
九关虎豹声阗阗,左公眦裂呼苍天。jiǔ guān hǔ bào shēng tián tián,zuǒ gōng zì liè hū cāng tiān。
蝮蛇争螫祸机发,公也衣褐归园田。fù shé zhēng shì huò jī fā,gōng yě yī hè guī yuán tián。
群凶噂?牙为磨,槛车轰轰渡黄河。qún xiōng zǔn tà yá wèi mó,kǎn chē hōng hōng dù huáng hé。
紫衣校尉称敕使,皖公山下愁风波。zǐ yī xiào wèi chēng chì shǐ,wǎn gōng shān xià chóu fēng bō。
诏书读罢著囚服,倾城观者吞声哭。zhào shū dú bà zhù qiú fú,qīng chéng guān zhě tūn shēng kū。
捐糜安恤具五刑,囊头且复关三木。juān mí ān xù jù wǔ xíng,náng tóu qiě fù guān sān mù。
几日阴霾暗城阙,长安市中风拔屋。jǐ rì yīn mái àn chéng quē,zhǎng ān shì zhōng fēng bá wū。
天地震怒公殒命,学士朝中皆魏姓。tiān dì zhèn nù gōng yǔn mìng,xué shì cháo zhōng jiē wèi xìng。
竖子宁堪玷太阿,真人已出悬天镜。shù zi níng kān diàn tài ā,zhēn rén yǐ chū xuán tiān jìng。
尽驱魑魅扫氛祲,垂衣手握河魁柄。jǐn qū chī mèi sǎo fēn jìn,chuí yī shǒu wò hé kuí bǐng。
公于是日蒙新典,天书恻怛孤忠显。gōng yú shì rì méng xīn diǎn,tiān shū cè dá gū zhōng xiǎn。
即今慷慨观遗文,龙螭五色何缤纷。jí jīn kāng kǎi guān yí wén,lóng chī wǔ sè hé bīn fēn。
诸郎才器如天马,奔腾绝景仍闲雅。zhū láng cái qì rú tiān mǎ,bēn téng jué jǐng réng xián yǎ。
胸有至痛不敢言,血泪哀哀向人泻。xiōng yǒu zhì tòng bù gǎn yán,xuè lèi āi āi xiàng rén xiè。
相将踯躅辞乡邑,江上流离空四壁。xiāng jiāng zhí zhú cí xiāng yì,jiāng shàng liú lí kōng sì bì。
公侯必复理有之,甘肥不御情尤裂。gōng hóu bì fù lǐ yǒu zhī,gān féi bù yù qíng yóu liè。
阉祸已熄更何论,当时羽翼还云屯。yān huò yǐ xī gèng hé lùn,dāng shí yǔ yì hái yún tún。
况复天网亦疏阔,此曹玉食开朱门。kuàng fù tiān wǎng yì shū kuò,cǐ cáo yù shí kāi zhū mén。
机深窃恐能飞翻,呜呼封狐虽死多子孙。jī shēn qiè kǒng néng fēi fān,wū hū fēng hú suī sǐ duō zi sūn。
安得努力一往呼天阍。ān dé nǔ lì yī wǎng hū tiān hūn。

印度在禅河庵与予寺舍相距五里纪事

邢昉

结伴先结懒,买山先买寺。jié bàn xiān jié lǎn,mǎi shān xiān mǎi sì。
东西不可料,五六年间事。dōng xī bù kě liào,wǔ liù nián jiān shì。
朝旭开远光,松筠一步地。cháo xù kāi yuǎn guāng,sōng yún yī bù dì。
与君隔一河,谁是王居士。yǔ jūn gé yī hé,shuí shì wáng jū shì。
庵以何为名,宛有伊人意。ān yǐ hé wèi míng,wǎn yǒu yī rén yì。
枕边衣带水,澹澹涵一篑。zhěn biān yī dài shuǐ,dàn dàn hán yī kuì。
比我床前绿,清幽乃不啻。bǐ wǒ chuáng qián lǜ,qīng yōu nǎi bù chì。
磬声浮水上,此境安能觊。qìng shēng fú shuǐ shàng,cǐ jìng ān néng jì。

印度在禅河庵与予寺舍相距五里纪事

邢昉

古树三四围,清阴刚覆屋。gǔ shù sān sì wéi,qīng yīn gāng fù wū。
晴雨相代间,葱菁压群木。qíng yǔ xiāng dài jiān,cōng jīng yā qún mù。
我友与我邻,幽然隔苍绿。wǒ yǒu yǔ wǒ lín,yōu rán gé cāng lǜ。
登陟颇无阻,往还径当熟。dēng zhì pǒ wú zǔ,wǎng hái jìng dāng shú。
杳杳数旬内,至今虚一宿。yǎo yǎo shù xún nèi,zhì jīn xū yī sù。
当密意反疏,以此成幽躅。dāng mì yì fǎn shū,yǐ cǐ chéng yōu zhú。
盼君笋出土,瀹之饱我腹。pàn jūn sǔn chū tǔ,yuè zhī bǎo wǒ fù。
斯时欲往情,较深于看竹。sī shí yù wǎng qíng,jiào shēn yú kàn zhú。

同龙友石门洞观瀑布歌

邢昉

谢公昔为永嘉守,永嘉山水世无有。xiè gōng xī wèi yǒng jiā shǒu,yǒng jiā shān shuǐ shì wú yǒu。
朝登绿嶂兴未已,暮踏孤屿徘徊久。cháo dēng lǜ zhàng xīng wèi yǐ,mù tà gū yǔ pái huái jiǔ。
惠连始入西池梦,斤斧还搜石门洞。huì lián shǐ rù xī chí mèng,jīn fǔ hái sōu shí mén dòng。
阗寂初从兕虎游,幽闲忽听鸣琴哢。tián jì chū cóng sì hǔ yóu,yōu xián hū tīng míng qín lòng。
乱山夹岸清溪奔,双峰对起开一门。luàn shān jiā àn qīng xī bēn,shuāng fēng duì qǐ kāi yī mén。
入门曲屈尽奇奥,谽谺古洞摇心魂。rù mén qū qū jǐn qí ào,hān xiā gǔ dòng yáo xīn hún。
岩上瀑流白云舞,乍飞疑雪更疑雾。yán shàng pù liú bái yún wǔ,zhà fēi yí xuě gèng yí wù。
一道飘摇落千尺,银河疋练何足数。yī dào piāo yáo luò qiān chǐ,yín hé pǐ liàn hé zú shù。
飞流直下声淅沥,登潭孤石相戛击。fēi liú zhí xià shēng xī lì,dēng tán gū shí xiāng jiá jī。
随风散漫入林壑,并作寒烟润苍壁。suí fēng sàn màn rù lín hè,bìng zuò hán yān rùn cāng bì。
摩崖字画纷朦胧,赋咏无如天宝工。mó yá zì huà fēn méng lóng,fù yǒng wú rú tiān bǎo gōng。
漫游已镌晁美叔,避暑复勒苏才翁。màn yóu yǐ juān cháo měi shū,bì shǔ fù lēi sū cái wēng。
我亦清夏来绝境,瀑雪潭光两相映。wǒ yì qīng xià lái jué jìng,pù xuě tán guāng liǎng xiāng yìng。
挂席仍悬碧海心,扪罗已得青田令。guà xí réng xuán bì hǎi xīn,mén luó yǐ dé qīng tián lìng。
古人没后空流水,仙吏爱奇数过此。gǔ rén méi hòu kōng liú shuǐ,xiān lì ài qí shù guò cǐ。
绝顶相看一惘然,裹粮策杖从兹始。jué dǐng xiāng kàn yī wǎng rán,guǒ liáng cè zhàng cóng zī shǐ。

寺中偶述

邢昉

离家百务止,动息颇无碍。lí jiā bǎi wù zhǐ,dòng xī pǒ wú ài。
力作渐不稀,近寺鹜僧辈。lì zuò jiàn bù xī,jìn sì wù sēng bèi。
睹此众人劳,省躬日至再。dǔ cǐ zhòng rén láo,shěng gōng rì zhì zài。
新麦仅两畦,信至劝归刈。xīn mài jǐn liǎng qí,xìn zhì quàn guī yì。
喜霁昨意真,身动如一债。xǐ jì zuó yì zhēn,shēn dòng rú yī zhài。
汗漫理不饱,一往有微赖。hàn màn lǐ bù bǎo,yī wǎng yǒu wēi lài。
41123