古诗词

早发华阳镇

魏禧

七月五日阻北风,江头白浪高于篷。qī yuè wǔ rì zǔ běi fēng,jiāng tóu bái làng gāo yú péng。
中秋夜泊华阳镇,琵琶琥珀声瑽瑽。zhōng qiū yè pō huá yáng zhèn,pí pá hǔ pò shēng cōng cōng。
月高鸡啼天不曙,官船吹金起击鼓。yuè gāo jī tí tiān bù shǔ,guān chuán chuī jīn qǐ jī gǔ。
不闻江上人语声,惟闻满江动樯橹。bù wén jiāng shàng rén yǔ shēng,wéi wén mǎn jiāng dòng qiáng lǔ。
北风渐软江水平,高帆一一出前汀。běi fēng jiàn ruǎn jiāng shuǐ píng,gāo fān yī yī chū qián tīng。
估人利涉争及时,何能熟寝待天明。gū rén lì shè zhēng jí shí,hé néng shú qǐn dài tiān míng。
披衣出舱我看月,波黑天低光明灭。pī yī chū cāng wǒ kàn yuè,bō hēi tiān dī guāng míng miè。
梦中每爱放江船,月落空江鸣鶗鴂。mèng zhōng měi ài fàng jiāng chuán,yuè luò kōng jiāng míng tí jué。
魏禧

魏禧

魏禧(1624年3月2日~1680年11月17日)明末清初散文家,与汪琬、侯方域并称清初散文三大家,与兄际瑞、弟礼合称宁都三魏,三魏兄弟与彭士望、林时益、李腾蛟、岳维屏、彭任等合称易堂九子。字冰叔,一字叔子,号裕斋。江西宁都人,明末诸生,明亡隐居翠微峰勺庭,人称勺庭先生。后出游江南,以文会友,传播其明道理、识时务、重廉耻、畏名义的学说,结纳贤豪,以图恢复。他的文章多颂扬民族气节人事,表现出浓烈的民族意识。还善于评论古人的业迹,对古人的是非曲直、成败得失都有一定的见解,著有《魏叔子文集》。 魏禧的作品>>

猜您喜欢

送任道爰同诸子幼刚归九江

魏禧

天下少知己,寒山多苦音。tiān xià shǎo zhī jǐ,hán shān duō kǔ yīn。
欲将千古事,赠子十年心。yù jiāng qiān gǔ shì,zèng zi shí nián xīn。
前路风霜满,故乡烟水深。qián lù fēng shuāng mǎn,gù xiāng yān shuǐ shēn。
莫劳刘子骥,迟汝桃花林。mò láo liú zi jì,chí rǔ táo huā lín。

登日峰

魏禧

不见扶桑国,登临只此峰。bù jiàn fú sāng guó,dēng lín zhǐ cǐ fēng。
因之分画夜,直欲破鸿蒙。yīn zhī fēn huà yè,zhí yù pò hóng méng。
树影群山外,烟浮万井中。shù yǐng qún shān wài,yān fú wàn jǐng zhōng。
天风自吹息,未许白云封。tiān fēng zì chuī xī,wèi xǔ bái yún fēng。

余有寒溪闻落木之句罗子为作画复赋

魏禧

左折西桥路,东皋连翠微。zuǒ zhé xī qiáo lù,dōng gāo lián cuì wēi。
谁将一幅纸,写余心所思。shuí jiāng yī fú zhǐ,xiě yú xīn suǒ sī。
松下闻声处,溪前独立时。sōng xià wén shēng chù,xī qián dú lì shí。
寒光看不尽,日夕秋山知。hán guāng kàn bù jǐn,rì xī qiū shān zhī。

离邮九日奉怀伯兄将自燕都出塞

魏禧

高邮雄镇控南淮,野水苍茫没草莱。gāo yóu xióng zhèn kòng nán huái,yě shuǐ cāng máng méi cǎo lái。
独立自怜云物好,隔船遥见菊花开。dú lì zì lián yún wù hǎo,gé chuán yáo jiàn jú huā kāi。
燕山秋色余金狄,塞上悲风接玉阶。yàn shān qiū sè yú jīn dí,sāi shàng bēi fēng jiē yù jiē。
天地到今谁涕下,幽州此日莫登台。tiān dì dào jīn shuí tì xià,yōu zhōu cǐ rì mò dēng tái。

淮阴寄门人赖韦兼酬诸生

魏禧

闻说淮东形势地,三城万瓦夹江滨。wén shuō huái dōng xíng shì dì,sān chéng wàn wǎ jiā jiāng bīn。
小山赋后谁招隐,漂母祠前早闭门。xiǎo shān fù hòu shuí zhāo yǐn,piāo mǔ cí qián zǎo bì mén。
日月苦消行路客,篮舆长忆执经人。rì yuè kǔ xiāo xíng lù kè,lán yú zhǎng yì zhí jīng rén。
深秋木叶知多少,扫径相迟薜荔村。shēn qiū mù yè zhī duō shǎo,sǎo jìng xiāng chí bì lì cūn。

灵岩杂咏

魏禧

琴台如髻绕烟鬟,学得新声手自弹。qín tái rú jì rào yān huán,xué dé xīn shēng shǒu zì dàn。
七十二峰看不尽,烟波纯浸洞庭山。qī shí èr fēng kàn bù jǐn,yān bō chún jìn dòng tíng shān。

再过赤溪呈邓元白

魏禧

相见意不已,不寐竟达旦。xiāng jiàn yì bù yǐ,bù mèi jìng dá dàn。
振衣出南郭,露草凄以漫。zhèn yī chū nán guō,lù cǎo qī yǐ màn。
轻烟幕平林,村村鸡犬散。qīng yān mù píng lín,cūn cūn jī quǎn sàn。
初日多好光,主人适朝饭。chū rì duō hǎo guāng,zhǔ rén shì cháo fàn。
人生不知心,何用更谋面。rén shēng bù zhī xīn,hé yòng gèng móu miàn。
我生十一岁,窃希范张传。wǒ shēng shí yī suì,qiè xī fàn zhāng chuán。
素心六七人,异姓而同干。sù xīn liù qī rén,yì xìng ér tóng gàn。
涂氏贤父子,君之旧友善。tú shì xián fù zi,jūn zhī jiù yǒu shàn。
语我与林子,奇才不易见。yǔ wǒ yǔ lín zi,qí cái bù yì jiàn。
天下昔无君,黎阳初构乱。tiān xià xī wú jūn,lí yáng chū gòu luàn。
城虎不择肉,党恶以千万。chéng hǔ bù zé ròu,dǎng è yǐ qiān wàn。
君督南乡兵,机密发不缓。jūn dū nán xiāng bīng,jī mì fā bù huǎn。
黎明驻南郊,群凶寝方燕。lí míng zhù nán jiāo,qún xiōng qǐn fāng yàn。
踉跄出门斗,前死后者窜。liáng qiāng chū mén dòu,qián sǐ hòu zhě cuàn。
一日杀千人,万家获安奠。yī rì shā qiān rén,wàn jiā huò ān diàn。
死者骨肉亲,至今不敢怨。sǐ zhě gǔ ròu qīn,zhì jīn bù gǎn yuàn。
乡兵骄成功,虎死狼为患。xiāng bīng jiāo chéng gōng,hǔ sǐ láng wèi huàn。
君更用市人,疾若摧枯蔓。jūn gèng yòng shì rén,jí ruò cuī kū màn。
用人人不疑,杀人人不叛。yòng rén rén bù yí,shā rén rén bù pàn。
事己身不与,超然如飞翰。shì jǐ shēn bù yǔ,chāo rán rú fēi hàn。
前日同涂林,访君读书院。qián rì tóng tú lín,fǎng jūn dú shū yuàn。
路经校射场,指是君所践。lù jīng xiào shè chǎng,zhǐ shì jūn suǒ jiàn。
怀哉李太白,风月此遗墠。huái zāi lǐ tài bái,fēng yuè cǐ yí shàn。
昔读袁州碑,高文垂孔殿。xī dú yuán zhōu bēi,gāo wén chuí kǒng diàn。
字字关人伦,儒术尊不贱。zì zì guān rén lún,rú shù zūn bù jiàn。
夹溪千树桃,白沙空断岸。jiā xī qiān shù táo,bái shā kōng duàn àn。
怜君多白须,喜君老尚健。lián jūn duō bái xū,xǐ jūn lǎo shàng jiàn。

答菊

魏禧

尔本同众卉,以我特知名。ěr běn tóng zhòng huì,yǐ wǒ tè zhī míng。
我已谢人间,尔犹保余荣。wǒ yǐ xiè rén jiān,ěr yóu bǎo yú róng。
篱下邈难遇,缤纷在华庭。lí xià miǎo nán yù,bīn fēn zài huá tíng。
内房罗宠女,缜发耀鸦翎。nèi fáng luó chǒng nǚ,zhěn fā yào yā líng。
晨梳供采摘,双鬓横新英。chén shū gōng cǎi zhāi,shuāng bìn héng xīn yīng。
洁身充近玩,委藉何纵横。jié shēn chōng jìn wán,wěi jí hé zòng héng。
却误周茂叔,犹以隐逸称。què wù zhōu mào shū,yóu yǐ yǐn yì chēng。

菊答

魏禧

我本自为芳,清心来众赏。wǒ běn zì wèi fāng,qīng xīn lái zhòng shǎng。
不作却聘书,高名自标榜。bù zuò què pìn shū,gāo míng zì biāo bǎng。
一任朱门游,终焉逢户想。yī rèn zhū mén yóu,zhōng yān féng hù xiǎng。
睇彼隐君子,热中劳俯仰。dì bǐ yǐn jūn zi,rè zhōng láo fǔ yǎng。
朝住青云下,暮蹑华堂上。cháo zhù qīng yún xià,mù niè huá táng shàng。
翩然意气增,春温变秋爽。piān rán yì qì zēng,chūn wēn biàn qiū shuǎng。
俯念此微生,荣落任天壤。fǔ niàn cǐ wēi shēng,róng luò rèn tiān rǎng。
虽然草木姿,窃用资生养。suī rán cǎo mù zī,qiè yòng zī shēng yǎng。
枕之双目明,服之年寿长。zhěn zhī shuāng mù míng,fú zhī nián shòu zhǎng。
看君出北山,名实何卤莽。kàn jūn chū běi shān,míng shí hé lǔ mǎng。

勺庭示诸生

魏禧

瞽人入坎窞,援之出平康。gǔ rén rù kǎn dàn,yuán zhī chū píng kāng。
棘刺当孔道,挥之行路傍。jí cì dāng kǒng dào,huī zhī xíng lù bàng。
举手非为劳,举口能为良。jǔ shǒu fēi wèi láo,jǔ kǒu néng wèi liáng。
大言遗珠玉,小言效秕糠。dà yán yí zhū yù,xiǎo yán xiào bǐ kāng。
天地待弥缝,岂必圣与王。tiān dì dài mí fèng,qǐ bì shèng yǔ wáng。

勺庭示诸生

魏禧

严霜无强叶,松柏特青亭。yán shuāng wú qiáng yè,sōng bǎi tè qīng tíng。
周庭多杂木,深冬如春荣。zhōu tíng duō zá mù,shēn dōng rú chūn róng。
琐细不相识,但知天所生。suǒ xì bù xiāng shí,dàn zhī tiān suǒ shēng。
物各抱真性,岂希松柏名。wù gè bào zhēn xìng,qǐ xī sōng bǎi míng。

勺庭示诸生

魏禧

譬如厌膏粱,忽思御藜藿。pì rú yàn gāo liáng,hū sī yù lí huò。
车马何喧阗,缓步生寥廓。chē mǎ hé xuān tián,huǎn bù shēng liáo kuò。
当暑进狐白,人乃弃不著。dāng shǔ jìn hú bái,rén nǎi qì bù zhù。
始知人生欢,适志为真乐。shǐ zhī rén shēng huān,shì zhì wèi zhēn lè。

走笔寄甘健斋转张曲江明府

魏禧

甘子壁上诗,慨然想见君有奇。gān zi bì shàng shī,kǎi rán xiǎng jiàn jūn yǒu qí。
甘子避世东墙下,君数顾之何所为。gān zi bì shì dōng qiáng xià,jūn shù gù zhī hé suǒ wèi。
其日示我一长篇,上传山西巡抚忠襄蔡公贤。qí rì shì wǒ yī zhǎng piān,shàng chuán shān xī xún fǔ zhōng xiāng cài gōng xián。
后有论赞三百言,睢阳之烈千古传。hòu yǒu lùn zàn sān bǎi yán,suī yáng zhī liè qiān gǔ chuán。
张君传如韩退之,附载中军应都司。zhāng jūn chuán rú hán tuì zhī,fù zài zhōng jūn yīng dōu sī。
凛凛南八好男儿,方伯名与许远齐。lǐn lǐn nán bā hǎo nán ér,fāng bó míng yǔ xǔ yuǎn qí。
更有宁武周将军,阖门战死无孑遗。gèng yǒu níng wǔ zhōu jiāng jūn,hé mén zhàn sǐ wú jié yí。
感公遗书自愤发,愧死贺兰不出师。gǎn gōng yí shū zì fèn fā,kuì sǐ hè lán bù chū shī。
是时蔡公奉旨已解任,力战十日,城破自经三立祠。shì shí cài gōng fèng zhǐ yǐ jiě rèn,lì zhàn shí rì,chéng pò zì jīng sān lì cí。
劳瘠身轻不得死,时盛乃脱铁甲加公衣。láo jí shēn qīng bù dé sǐ,shí shèng nǎi tuō tiě jiǎ jiā gōng yī。
归家手杀子与妻,再拜尸前经树枝。guī jiā shǒu shā zi yǔ qī,zài bài shī qián jīng shù zhī。
门皂厮养二十余,祠前树下尸累累。mén zào sī yǎng èr shí yú,cí qián shù xià shī lèi lèi。
我同林子读至是,默然无声泪雨垂。wǒ tóng lín zi dú zhì shì,mò rán wú shēng lèi yǔ chuí。
吏部曰公用人侵我吏,台省曰公儒者不可使。lì bù yuē gōng yòng rén qīn wǒ lì,tái shěng yuē gōng rú zhě bù kě shǐ。
国是日非士解体,传中一一详其事。guó shì rì fēi shì jiě tǐ,chuán zhōng yī yī xiáng qí shì。
乃知张君不独爱忠臣,能见大计有如此。nǎi zhī zhāng jūn bù dú ài zhōng chén,néng jiàn dà jì yǒu rú cǐ。
我翻案上书,明季遗闻多删除。wǒ fān àn shàng shū,míng jì yí wén duō shān chú。
林子拍案大叫绝,何人今能为此说。lín zi pāi àn dà jiào jué,hé rén jīn néng wèi cǐ shuō。
甘子拱手君莫疑,此亦张君之所为。gān zi gǒng shǒu jūn mò yí,cǐ yì zhāng jūn zhī suǒ wèi。
朝出城西门,甘子送我乘桴行。cháo chū chéng xī mén,gān zi sòng wǒ chéng fú xíng。
江风飒飒吹白蘋,石濑回薄溅衣巾。jiāng fēng sà sà chuī bái píng,shí lài huí báo jiàn yī jīn。
悔于南丰不识君。huǐ yú nán fēng bù shí jūn。

登雨花台

魏禧

生平四十老柴荆,此日麻鞋拜故京。shēng píng sì shí lǎo chái jīng,cǐ rì má xié bài gù jīng。
谁使山河全破碎?可堪剪伐到园陵!shuí shǐ shān hé quán pò suì?kě kān jiǎn fá dào yuán líng!
牛羊践履多新草,冠盖雍容半旧卿。niú yáng jiàn lǚ duō xīn cǎo,guān gài yōng róng bàn jiù qīng。
歌泣不成天已暮,悲风日夜起江生。gē qì bù chéng tiān yǐ mù,bēi fēng rì yè qǐ jiāng shēng。