古诗词

孙薇隐自句曲归以诗示辄题于端即和其春日枉赠之作

黄景仁

句金之坛闲有陵,云可度世而上升。jù jīn zhī tán xián yǒu líng,yún kě dù shì ér shàng shēng。
东南一窍辟地肺,绵延休气时云腾。dōng nán yī qiào pì dì fèi,mián yán xiū qì shí yún téng。
华阳玉碣闭千载,登空有蹻谁其乘。huá yáng yù jié bì qiān zài,dēng kōng yǒu juē shuí qí chéng。
我生梦见且未得,君有仙骨君先登。wǒ shēng mèng jiàn qiě wèi dé,jūn yǒu xiān gǔ jūn xiān dēng。
神君抗手不复顾,曲城阊阖呼可膺。shén jūn kàng shǒu bù fù gù,qū chéng chāng hé hū kě yīng。
江山文藻待洗刷,乘风欲去何由能。jiāng shān wén zǎo dài xǐ shuā,chéng fēng yù qù hé yóu néng。
谴诃元放叱抱朴,笑彼过客如风镫。qiǎn hē yuán fàng chì bào pǔ,xiào bǐ guò kè rú fēng dèng。
丛花匹练俯下界,幻作组绣罗君膺。cóng huā pǐ liàn fǔ xià jiè,huàn zuò zǔ xiù luó jūn yīng。
归来脱袖出奇句,是何光气谁依凭。guī lái tuō xiù chū qí jù,shì hé guāng qì shuí yī píng。
试听掷地响金石,不然扪字生圭棱。shì tīng zhì dì xiǎng jīn shí,bù rán mén zì shēng guī léng。
竹坟篆鼎披诘屈,冰车铁马驱凌兢。zhú fén zhuàn dǐng pī jí qū,bīng chē tiě mǎ qū líng jīng。
星枝落笔芒四射,虹血漉剑斑初凝。xīng zhī luò bǐ máng sì shè,hóng xuè lù jiàn bān chū níng。
不愁呕心鉥肝肾,云梦八九胸浮蒸。bù chóu ǒu xīn shù gān shèn,yún mèng bā jiǔ xiōng fú zhēng。
始知名山助才力,技至此矣胡能称。shǐ zhī míng shān zhù cái lì,jì zhì cǐ yǐ hú néng chēng。
灵蛇荆璧家所握,嘈囋众响喧蛙蝇。líng shé jīng bì jiā suǒ wò,cáo zá zhòng xiǎng xuān wā yíng。
君其一出空所见,始以赫日消春冰。jūn qí yī chū kōng suǒ jiàn,shǐ yǐ hè rì xiāo chūn bīng。
由来文章贵瑰傀,肯袭蹊径循畦塍。yóu lái wén zhāng guì guī guī,kěn xí qī jìng xún qí chéng。
《云君》《山鬼》义斯正,墨兵蒙寇言差恒。yún jūn shān guǐ yì sī zhèng,mò bīng méng kòu yán chà héng。
云奇岂复古人过,况以常语相因仍。yún qí qǐ fù gǔ rén guò,kuàng yǐ cháng yǔ xiāng yīn réng。
长庚星死玉楼召,此事让君三折肱。zhǎng gēng xīng sǐ yù lóu zhào,cǐ shì ràng jūn sān zhé gōng。
参之韩杜得沈奡,大厥门户归高曾。cān zhī hán dù dé shěn ào,dà jué mén hù guī gāo céng。
游山读书更十载,恐绝来者难攀承。yóu shān dú shū gèng shí zài,kǒng jué lái zhě nán pān chéng。
我方兀兀弄铅椠,方幅偪仄无尺缯。wǒ fāng wù wù nòng qiān qiàn,fāng fú bī zè wú chǐ zēng。
惠连得句自吟赏,束晰漫语丛讥惩。huì lián dé jù zì yín shǎng,shù xī màn yǔ cóng jī chéng。
谬逢作者癖痂嗜,积气得吐相夸矜。miù féng zuò zhě pǐ jiā shì,jī qì dé tǔ xiāng kuā jīn。
忆从去春枉君作,迟久不报理讵应。yì cóng qù chūn wǎng jūn zuò,chí jiǔ bù bào lǐ jù yīng。
苦缘望气已辟易,疲军再鼓嗟难兴。kǔ yuán wàng qì yǐ pì yì,pí jūn zài gǔ jiē nán xīng。
倾心倒意讵能默,聊用撮壤崇山层。qīng xīn dào yì jù néng mò,liáo yòng cuō rǎng chóng shān céng。
自知俗骨不能换,烦君汲引抛长绳。zì zhī sú gǔ bù néng huàn,fán jūn jí yǐn pāo zhǎng shéng。
朗吟偕访旧游去,挈我骑二茆龙升。lǎng yín xié fǎng jiù yóu qù,qiè wǒ qí èr máo lóng shēng。
黄景仁

黄景仁

黄景仁(1749~1783),清代诗人。字汉镛,一字仲则,号鹿菲子,阳湖(今江苏省常州市)人。四岁而孤,家境清贫,少年时即负诗名,为谋生计,曾四方奔波。一生怀才不遇,穷困潦倒,后授县丞,未及补官即在贫病交加中客死他乡,年仅35岁。诗负盛名,为“毗陵七子”之一。诗学李白,所作多抒发穷愁不遇、寂寞凄怆之情怀,也有愤世嫉俗的篇章。七言诗极有特色。亦能词。著有《两当轩全集》。 黄景仁的作品>>

猜您喜欢

客中闻雁

黄景仁

山明落日水明沙,寂寞秋成感物华。shān míng luò rì shuǐ míng shā,jì mò qiū chéng gǎn wù huá。
独上高楼惨无语,忽闻孤雁竟思家。dú shàng gāo lóu cǎn wú yǔ,hū wén gū yàn jìng sī jiā。
和霜欲起千村杵,带月如听绝漠笳。hé shuāng yù qǐ qiān cūn chǔ,dài yuè rú tīng jué mò jiā。
我亦稻粱愁岁暮,年年星鬓为伊加。wǒ yì dào liáng chóu suì mù,nián nián xīng bìn wèi yī jiā。

呈袁简斋太史

黄景仁

【其一】
一代才豪仰大贤,天公位置却天然。yī dài cái háo yǎng dà xián,tiān gōng wèi zhì què tiān rán。
文章草草皆千古,仕宦匆匆祇十年。wén zhāng cǎo cǎo jiē qiān gǔ,shì huàn cōng cōng qí shí nián。
暂借玉堂留姓氏,便依勾漏作神仙。zàn jiè yù táng liú xìng shì,biàn yī gōu lòu zuò shén xiān。
由来名士如名将,谁似汾阳福命全。yóu lái míng shì rú míng jiāng,shuí shì fén yáng fú mìng quán。
【其二】
雄谈壮翰振乾坤,唤起文人六代魂。xióng tán zhuàng hàn zhèn qián kūn,huàn qǐ wén rén liù dài hún。
浙水词源钟巨手,秣陵秋色酿名园。zhè shuǐ cí yuán zhōng jù shǒu,mò líng qiū sè niàng míng yuán。
几人国士曾邀盼,此地苍生尚感恩。jǐ rén guó shì céng yāo pàn,cǐ dì cāng shēng shàng gǎn ēn。
我喜童时识司马,不须拥彗扫公门。wǒ xǐ tóng shí shí sī mǎ,bù xū yōng huì sǎo gōng mén。
【其三】
燠室风亭翠霭间,药栏花径互周环。yù shì fēng tíng cuì ǎi jiān,yào lán huā jìng hù zhōu huán。
半篙后主迎凉水,一桁前朝戏马山。bàn gāo hòu zhǔ yíng liáng shuǐ,yī héng qián cháo xì mǎ shān。
似海繁华归彩笔,极天花月养苍颜。shì hǎi fán huá guī cǎi bǐ,jí tiān huā yuè yǎng cāng yán。
谁知泉石皆经济,此意先生讵等闲。shuí zhī quán shí jiē jīng jì,cǐ yì xiān shēng jù děng xián。
【其四】
偶逢佳日径开三,丝竹声搀笑语酣。ǒu féng jiā rì jìng kāi sān,sī zhú shēng chān xiào yǔ hān。
帐内金钗分左右,宴前竹箭尽东南。zhàng nèi jīn chāi fēn zuǒ yòu,yàn qián zhú jiàn jǐn dōng nán。
张灯高会星千树,荡桨清歌镜一潭。zhāng dēng gāo huì xīng qiān shù,dàng jiǎng qīng gē jìng yī tán。
不与西园冠盖末,可知才具本难堪。bù yǔ xī yuán guān gài mò,kě zhī cái jù běn nán kān。

闻子规

黄景仁

声声血泪诉沈冤,啼起巴陵暮雨昏。shēng shēng xuè lèi sù shěn yuān,tí qǐ bā líng mù yǔ hūn。
只解千山唤行客,谁知身是未归魂。zhǐ jiě qiān shān huàn xíng kè,shuí zhī shēn shì wèi guī hún。
6312345