古诗词

飓风叹

吴妍因

民四八七天朦胧,奔腾澎湃来飓风。mín sì bā qī tiān méng lóng,bēn téng pēng pài lái jù fēng。
初时众庶悉称快,郁热所以和其衷。chū shí zhòng shù xī chēng kuài,yù rè suǒ yǐ hé qí zhōng。
既而猛厉世无匹,往来驰骋磨苍穹。jì ér měng lì shì wú pǐ,wǎng lái chí chěng mó cāng qióng。
势如天吴倒海水,席卷大陆包长空。shì rú tiān wú dào hǎi shuǐ,xí juǎn dà lù bāo zhǎng kōng。
天惊石破雨骤至,巨鳌直捣冯夷宫。tiān jīng shí pò yǔ zhòu zhì,jù áo zhí dǎo féng yí gōng。
又如乖龙倏夜走,张牙特兀沧溟东。yòu rú guāi lóng shū yè zǒu,zhāng yá tè wù cāng míng dōng。
万灵呼啸作旗鼓,千鳞百介纷相从。wàn líng hū xiào zuò qí gǔ,qiān lín bǎi jiè fēn xiāng cóng。
俄顷乾坤失颜色,九州一气翻鸿蒙。é qǐng qián kūn shī yán sè,jiǔ zhōu yī qì fān hóng méng。
雷门震吼日未已,夜半犹闻声隆隆。léi mén zhèn hǒu rì wèi yǐ,yè bàn yóu wén shēng lóng lóng。
芥舟桑田何足数,江头百姓皆沙虫。jiè zhōu sāng tián hé zú shù,jiāng tóu bǎi xìng jiē shā chóng。
长城隳颓天柱折,爪牙一瞥何其雄。zhǎng chéng huī tuí tiān zhù zhé,zhǎo yá yī piē hé qí xióng。
可怜野老久恬坐,昨日之日蓬庐红。kě lián yě lǎo jiǔ tián zuò,zuó rì zhī rì péng lú hóng。
惊涛骇浪挟之去,追随魍魉抛孙童。jīng tāo hài làng xié zhī qù,zhuī suí wǎng liǎng pāo sūn tóng。
助化长鲸吐淫水,涓涓泛滥尧天洪。zhù huà zhǎng jīng tǔ yín shuǐ,juān juān fàn làn yáo tiān hóng。
呜呼,吾闻础润月晕各有兆,众生无乃初蒙瞳。wū hū,wú wén chǔ rùn yuè yūn gè yǒu zhào,zhòng shēng wú nǎi chū méng tóng。
何不坚堤实土固吾圉,乃令风姨肆虐,挟其万钧之力而来攻。hé bù jiān dī shí tǔ gù wú yǔ,nǎi lìng fēng yí sì nüè,xié qí wàn jūn zhī lì ér lái gōng。
猜您喜欢

自怜

吴妍因

坐待东风解冻时,林花看发向阳枝。zuò dài dōng fēng jiě dòng shí,lín huā kàn fā xiàng yáng zhī。
自怜忽忽随冬尽,纵欲迎春岁已迟。zì lián hū hū suí dōng jǐn,zòng yù yíng chūn suì yǐ chí。

春日感事二首

吴妍因

夜来风雨震春雷,欹壁危楼势欲摧。yè lái fēng yǔ zhèn chūn léi,yī bì wēi lóu shì yù cuī。
红杏满园新笋茁,草虫启户一徘徊。hóng xìng mǎn yuán xīn sǔn zhuó,cǎo chóng qǐ hù yī pái huái。

春日感事二首

吴妍因

残雪零冰已荡然,桃花流水涨前川。cán xuě líng bīng yǐ dàng rán,táo huā liú shuǐ zhǎng qián chuān。
急流倘没滩头穴,蚁命何妨不苟全。jí liú tǎng méi tān tóu xué,yǐ mìng hé fáng bù gǒu quán。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

分明瀛海涌瀛寰,绿树红楼错落间。fēn míng yíng hǎi yǒng yíng huán,lǜ shù hóng lóu cuò luò jiān。
借问此图谁绘得,小神仙写自家山。jiè wèn cǐ tú shuí huì dé,xiǎo shén xiān xiě zì jiā shān。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

十手倾将万斛珠,安排琼玉嵌珊瑚。shí shǒu qīng jiāng wàn hú zhū,ān pái qióng yù qiàn shān hú。
如斯景物如斯画,摩诘诗中曾有无?rú sī jǐng wù rú sī huà,mó jí shī zhōng céng yǒu wú?

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

东邻西舍昔频窥,今日无双完璧归。dōng lín xī shě xī pín kuī,jīn rì wú shuāng wán bì guī。
玉体横斜花作被,天闱海榻尽生辉。yù tǐ héng xié huā zuò bèi,tiān wéi hǎi tà jǐn shēng huī。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

描将惯钓常游地,吐出深怀挚爱情。miáo jiāng guàn diào cháng yóu dì,tǔ chū shēn huái zhì ài qíng。
是画是诗是瑰宝,展看行使百城倾。shì huà shì shī shì guī bǎo,zhǎn kàn xíng shǐ bǎi chéng qīng。

题鲍心荃木芙蓉画幅

吴妍因

一鉴沧浪喜乍逢,娟娟秋水映芙蓉。yī jiàn cāng làng xǐ zhà féng,juān juān qiū shuǐ yìng fú róng。
人间今只相如在,空对寒花想旧容。rén jiān jīn zhǐ xiāng rú zài,kōng duì hán huā xiǎng jiù róng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

殷勤慰藉似平时,死别生分了不知。yīn qín wèi jí shì píng shí,sǐ bié shēng fēn le bù zhī。
最是梦回人失所,泪倾如雨枕边滋。zuì shì mèng huí rén shī suǒ,lèi qīng rú yǔ zhěn biān zī。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

只道姗姗未即回,迎门一刻几徘徊。zhǐ dào shān shān wèi jí huí,yíng mén yī kè jǐ pái huái。
梦醒始悟人千古,但见檀箱贮劫灰。mèng xǐng shǐ wù rén qiān gǔ,dàn jiàn tán xiāng zhù jié huī。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

独自施施从外来,望门不见旧楼台。dú zì shī shī cóng wài lái,wàng mén bù jiàn jiù lóu tái。
如何室与人同毁,梦里惊呼梦醒哀。rú hé shì yǔ rén tóng huǐ,mèng lǐ jīng hū mèng xǐng āi。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

归来百物荡然空,楼馆萧条似冷宫。guī lái bǎi wù dàng rán kōng,lóu guǎn xiāo tiáo shì lěng gōng。
不省人随群玉烬,梦中犹是索冥鸿。bù shěng rén suí qún yù jìn,mèng zhōng yóu shì suǒ míng hóng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

不知是梦忽将迎,喜极翻疑且暗惊。bù zhī shì mèng hū jiāng yíng,xǐ jí fān yí qiě àn jīng。
如玉分明烟化尽,问君何术得回生?rú yù fēn míng yān huà jǐn,wèn jūn hé shù dé huí shēng?

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

抱头忍视病形容,忽悟人惟梦里逢。bào tóu rěn shì bìng xíng róng,hū wù rén wéi mèng lǐ féng。
号泣相持怕醒梦,醒时欲索便无从。hào qì xiāng chí pà xǐng mèng,xǐng shí yù suǒ biàn wú cóng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

那知仍是梦中人,只道如仙现厥身。nà zhī réng shì mèng zhōng rén,zhǐ dào rú xiān xiàn jué shēn。
从此红颜能永驻,世间不更有残春。cóng cǐ hóng yán néng yǒng zhù,shì jiān bù gèng yǒu cán chūn。