古诗词

岁暮寄仲兄用东坡和子由苦寒见寄韵

顾太清

雪后北风起,岁暮临新年。xuě hòu běi fēng qǐ,suì mù lín xīn nián。
言念客中人,何日方当还。yán niàn kè zhōng rén,hé rì fāng dāng hái。
旅食恐不周,多病凋丰颜。lǚ shí kǒng bù zhōu,duō bìng diāo fēng yán。
一月两寄书,一书五六篇。yī yuè liǎng jì shū,yī shū wǔ liù piān。
告我客中事,略有好因缘。gào wǒ kè zhōng shì,lüè yǒu hǎo yīn yuán。
县令与之游,我闻心喜欢。xiàn lìng yǔ zhī yóu,wǒ wén xīn xǐ huān。
吾兄本书生,所馀惟青毡。wú xiōng běn shū shēng,suǒ yú wéi qīng zhān。
明哲贵保身,思退慎进前。míng zhé guì bǎo shēn,sī tuì shèn jìn qián。
出处各有时,请看墀与壖。chū chù gè yǒu shí,qǐng kàn chí yǔ ruán。
乐道毋忧贫,仰不愧于天。lè dào wú yōu pín,yǎng bù kuì yú tiān。
且待春风至,万物同新鲜。qiě dài chūn fēng zhì,wàn wù tóng xīn xiān。
寄以敝狐裘,副以苍玉镮。jì yǐ bì hú qiú,fù yǐ cāng yù huán。
翘首望南云,新雁将北旋。qiào shǒu wàng nán yún,xīn yàn jiāng běi xuán。
顾太清

顾太清

顾太清(1799-1876),名春,字梅仙。原姓西林觉罗氏,满洲镶蓝旗人。嫁为贝勒奕绘的侧福晋。她为现代文学界公认为“清代第一女词人”。晚年以道号“云槎外史”之名著作小说《红楼梦影》,成为中国小说史上第一位女性小说家。其文采见识,非同凡响,因而八旗论词,有“男中成容若(纳兰性德),女中太清春(顾太清)”之语[1] 。顾太清不仅才华绝世,而且生得清秀,身量适中,温婉贤淑。令奕绘钟情十分。虽为侧福晋一生却诞育了四子三女,其中几位儿子都有很大作为。 顾太清的作品>>

猜您喜欢

次夫子清明日双桥新寓原韵

顾太清

欲往城西寺,还须待杏花。yù wǎng chéng xī sì,hái xū dài xìng huā。
羸躯仍怯冷,好景不容赊。léi qū réng qiè lěng,hǎo jǐng bù róng shē。
柳眼蘸春水,渡头明晚霞。liǔ yǎn zhàn chūn shuǐ,dù tóu míng wǎn xiá。
溪山生暝色,闪闪数归鸦。xī shān shēng míng sè,shǎn shǎn shù guī yā。

二十二日由白云观过天宁寺

顾太清

遂过天宁寺,花香染客裾。suì guò tiān níng sì,huā xiāng rǎn kè jū。
藓碑迷故事,风障护春蔬。xiǎn bēi mí gù shì,fēng zhàng hù chūn shū。
野草浓于绣,遥山淡若虚。yě cǎo nóng yú xiù,yáo shān dàn ruò xū。
方今正望雨,宿麦及时锄。fāng jīn zhèng wàng yǔ,sù mài jí shí chú。

法源寺看海棠遇阮许云姜许石珊枝钱李纫兰即次壁刻钱百福老人诗韵赠之

顾太清

箨石文章在,风流天下传。tuò shí wén zhāng zài,fēng liú tiān xià chuán。
即看诗句好,想见老人颠。jí kàn shī jù hǎo,xiǎng jiàn lǎo rén diān。
绕座飞花雨,成阴荡碧烟。rào zuò fēi huā yǔ,chéng yīn dàng bì yān。
禅房春昼静,香接逆风前。chán fáng chūn zhòu jìng,xiāng jiē nì fēng qián。

法源寺看海棠遇阮许云姜许石珊枝钱李纫兰即次壁刻钱百福老人诗韵赠之

顾太清

春老花盈树,丰神借客传。chūn lǎo huā yíng shù,fēng shén jiè kè chuán。
绿阴随日转,红片任风颠。lǜ yīn suí rì zhuǎn,hóng piàn rèn fēng diān。
邂逅江南秀,檀栾法界烟。xiè hòu jiāng nán xiù,tán luán fǎ jiè yān。
题诗寄同好,问讯绮窗前。tí shī jì tóng hǎo,wèn xùn qǐ chuāng qián。

己亥生日哭先夫子

顾太清

虚室东风冷,幽居泻泪泉。xū shì dōng fēng lěng,yōu jū xiè lèi quán。
去年同宴乐,此日隔人天。qù nián tóng yàn lè,cǐ rì gé rén tiān。
生死原如幻,浮休岂望仙。shēng sǐ yuán rú huàn,fú xiū qǐ wàng xiān。
断肠空有恨,难寄到君前。duàn cháng kōng yǒu hèn,nán jì dào jūn qián。

清明雪后侍太夫人夫人游西山诸寺

顾太清

三月山花尚未发,一春忽忽过清明。sān yuè shān huā shàng wèi fā,yī chūn hū hū guò qīng míng。
云移列岫山无数,雪满丛林树有声。yún yí liè xiù shān wú shù,xuě mǎn cóng lín shù yǒu shēng。
怪石自成蹲虎势,老松谁与卧龙名。guài shí zì chéng dūn hǔ shì,lǎo sōng shuí yǔ wò lóng míng。
晚晴碧涧添新水,归路回看暮霭平。wǎn qíng bì jiàn tiān xīn shuǐ,guī lù huí kàn mù ǎi píng。

至日

顾太清

衰颜暗向鬓丝催,地渐南游暖渐来。shuāi yán àn xiàng bìn sī cuī,dì jiàn nán yóu nuǎn jiàn lái。
春意待看河畔草,天心已复地中雷。chūn yì dài kàn hé pàn cǎo,tiān xīn yǐ fù dì zhōng léi。
晴窗彩线盘金缕,碧海灵风破玉梅。qíng chuāng cǎi xiàn pán jīn lǚ,bì hǎi líng fēng pò yù méi。
忽忽浮生三十四,百年行乐几倾杯。hū hū fú shēng sān shí sì,bǎi nián xíng lè jǐ qīng bēi。

游南谷天台寺

顾太清

三月三日天台寺,日午灵风入法堂。sān yuè sān rì tiān tái sì,rì wǔ líng fēng rù fǎ táng。
一段残碑哀社稷,满山春草牧牛羊。yī duàn cán bēi āi shè jì,mǎn shān chūn cǎo mù niú yáng。
庭前柏子参真谛,洞口桃花发妙香。tíng qián bǎi zi cān zhēn dì,dòng kǒu táo huā fā miào xiāng。
笑指他年从葬处,白云堆里是吾乡。xiào zhǐ tā nián cóng zàng chù,bái yún duī lǐ shì wú xiāng。

乙未元旦

顾太清

声声爆竹散林鸦,烟火春城千万家。shēng shēng bào zhú sàn lín yā,yān huǒ chūn chéng qiān wàn jiā。
碧瓦才临新日色,宫镫未剪去年花。bì wǎ cái lín xīn rì sè,gōng dèng wèi jiǎn qù nián huā。
死生转觉人情切,进退须防道路差。sǐ shēng zhuǎn jué rén qíng qiè,jìn tuì xū fáng dào lù chà。
节物惊心同逝水,等闲谁敢负韶华。jié wù jīng xīn tóng shì shuǐ,děng xián shuí gǎn fù sháo huá。

夏日城东泛舟归来有作

顾太清

卅年不到城东去,云水空蒙接远天。sà nián bù dào chéng dōng qù,yún shuǐ kōng méng jiē yuǎn tiān。
野岸新蜩鸣偶尔,山门枯木尚依然。yě àn xīn tiáo míng ǒu ěr,shān mén kū mù shàng yī rán。
已非昔日僧迎客,犹记当初柳系船。yǐ fēi xī rì sēng yíng kè,yóu jì dāng chū liǔ xì chuán。
一路薰风吹酒醒,重城西望隔苍烟。yī lù xūn fēng chuī jiǔ xǐng,zhòng chéng xī wàng gé cāng yān。

四十初度

顾太清

百感中来不自由,思亲此日泪空流。bǎi gǎn zhōng lái bù zì yóu,sī qīn cǐ rì lèi kōng liú。
雁行隔岁无消息,诗卷经年富唱酬。yàn xíng gé suì wú xiāo xī,shī juǎn jīng nián fù chàng chóu。
过眼韶华成逝水,惊心人事等浮沤。guò yǎn sháo huá chéng shì shuǐ,jīng xīn rén shì děng fú ōu。
那堪更忆儿时候,陈迹东风有梦不。nà kān gèng yì ér shí hòu,chén jì dōng fēng yǒu mèng bù。

潜真洞

顾太清

传有真人乘鹤去,空馀老杏手亲栽。chuán yǒu zhēn rén chéng hè qù,kōng yú lǎo xìng shǒu qīn zāi。
至今深洞悬钟乳,终古阴崖长碧苔。zhì jīn shēn dòng xuán zhōng rǔ,zhōng gǔ yīn yá zhǎng bì tái。
大道无为且游戏,谷神不死或归来。dà dào wú wèi qiě yóu xì,gǔ shén bù sǐ huò guī lái。
秋风落日仙坛静,涧草岩花到处开。qiū fēng luò rì xiān tán jìng,jiàn cǎo yán huā dào chù kāi。

自题道装像

顾太清

双峰丫髻道家装,回首云山去路长。shuāng fēng yā jì dào jiā zhuāng,huí shǒu yún shān qù lù zhǎng。
莫道神仙颜可驻,麻姑两鬓已成霜。mò dào shén xiān yán kě zhù,má gū liǎng bìn yǐ chéng shuāng。

夜行翠微山麓遂宿龙泉庵

顾太清

篮舆一径入云深,两两明镫过树林。lán yú yī jìng rù yún shēn,liǎng liǎng míng dèng guò shù lín。
吹面不嫌山气冷,满天星斗压春岑。chuī miàn bù xián shān qì lěng,mǎn tiān xīng dòu yā chūn cén。

静坐偶成

顾太清

一番磨炼一重关,悟到无生心自闲。yī fān mó liàn yī zhòng guān,wù dào wú shēng xīn zì xián。
探得真源何所论,繁枝乱叶尽须删。tàn dé zhēn yuán hé suǒ lùn,fán zhī luàn yè jǐn xū shān。