古诗词

从军行送王玉门之大梁

宋琬

有客有客髯而紫,左挟秦弓右吴矢。yǒu kè yǒu kè rán ér zǐ,zuǒ xié qín gōng yòu wú shǐ。
自言家本关中豪,黄金散尽来江沚。zì yán jiā běn guān zhōng háo,huáng jīn sàn jǐn lái jiāng zhǐ。
年来倦上仲宣楼,裹粮且访侯嬴里。nián lái juàn shàng zhòng xuān lóu,guǒ liáng qiě fǎng hóu yíng lǐ。
腰间匕首徐夫人,河上荒祠魏公子。yāo jiān bǐ shǒu xú fū rén,hé shàng huāng cí wèi gōng zi。
悬知吊古有深愁,慷慨登车不可止。xuán zhī diào gǔ yǒu shēn chóu,kāng kǎi dēng chē bù kě zhǐ。
自从盗决黄河奔,大梁未有千家村。zì cóng dào jué huáng hé bēn,dà liáng wèi yǒu qiān jiā cūn。
烽火但增新战垒,尘沙非复古夷门。fēng huǒ dàn zēng xīn zhàn lěi,chén shā fēi fù gǔ yí mén。
短衣聊向将军幕,长剑终酬国士恩。duǎn yī liáo xiàng jiāng jūn mù,zhǎng jiàn zhōng chóu guó shì ēn。
落日驱车临广武,春风试马出轘辕。luò rì qū chē lín guǎng wǔ,chūn fēng shì mǎ chū huán yuán。
丈夫佩印乃恒事,安能郁郁老丘樊。zhàng fū pèi yìn nǎi héng shì,ān néng yù yù lǎo qiū fán。
王郎顾我深叹息,一见欢如旧相识。wáng láng gù wǒ shēn tàn xī,yī jiàn huān rú jiù xiāng shí。
此行不但为封侯,人生贵在抒胸臆。cǐ xíng bù dàn wèi fēng hóu,rén shēng guì zài shū xiōng yì。
江上杨花白雪飞,梁园芳草青袍色。jiāng shàng yáng huā bái xuě fēi,liáng yuán fāng cǎo qīng páo sè。
盾鼻犹堪试彩毫,莺声聊为停珠勒。dùn bí yóu kān shì cǎi háo,yīng shēng liáo wèi tíng zhū lēi。
醉后狂歌气若云,军中教战容如墨。zuì hòu kuáng gē qì ruò yún,jūn zhōng jiào zhàn róng rú mò。
春风拂地车斑斑,起看明月览刀镮。chūn fēng fú dì chē bān bān,qǐ kàn míng yuè lǎn dāo huán。
平台宾客久零落,至今汴水空潺湲。píng tái bīn kè jiǔ líng luò,zhì jīn biàn shuǐ kōng chán yuán。
怜予偃蹇风尘际,年来磬折凋朱颜。lián yǔ yǎn jiǎn fēng chén jì,nián lái qìng zhé diāo zhū yán。
已知苦被雕虫误,强弩欲挽不可关。yǐ zhī kǔ bèi diāo chóng wù,qiáng nǔ yù wǎn bù kě guān。
待尔他年分虎竹,相从射雁终南山。dài ěr tā nián fēn hǔ zhú,xiāng cóng shè yàn zhōng nán shān。
宋琬

宋琬

宋琬(1614~1674)清初著名诗人,清八大诗家之一。字玉叔,号荔裳,汉族,莱阳(今属山东)人。顺治四年进士,授户部主事,累迁永平兵仆道、宁绍台道。族子因宿憾,诬其与闻逆谋,下狱三年。久之得白,流寓吴、越间,寻起四川按察使。琬诗入杜、韩之室,与施闰章齐名,有南施北宋之目,又与严沆、施闰章、丁澎等合称为燕台七子,著有《安雅堂集》及《二乡亭词》。 宋琬的作品>>

猜您喜欢

生查子·冬闺

宋琬

人言欢欲来,续断庞儿吠。rén yán huān yù lái,xù duàn páng ér fèi。
寒夜转相思,相思增五倍。hán yè zhuǎn xiāng sī,xiāng sī zēng wǔ bèi。
侬似款冬花,心为檀郎翠。nóng shì kuǎn dōng huā,xīn wèi tán láng cuì。
十斛买香醪,此夕因沉醉。shí hú mǎi xiāng láo,cǐ xī yīn chén zuì。

点绛唇·刘峻度席上听女郎度曲

宋琬

子夜清歌,隔帘疑在青天外。zi yè qīng gē,gé lián yí zài qīng tiān wài。
琼箫玉管。qióng xiāo yù guǎn。
莫把莺喉碍。mò bǎ yīng hóu ài。
纱帽笼头,卸却残妆戴。shā mào lóng tóu,xiè què cán zhuāng dài。
娇羞坏。jiāo xiū huài。
广场无奈。guǎng chǎng wú nài。
初学男儿拜。chū xué nán ér bài。

点绛唇·简陆元见徵士

宋琬

牧竖樵儿,斧斤渐逼筼筜谷。mù shù qiáo ér,fǔ jīn jiàn bī yún dāng gǔ。
梅花有福,逃入幽人屋。méi huā yǒu fú,táo rù yōu rén wū。
甫里先生,邀我供茶粥。fǔ lǐ xiān shēng,yāo wǒ gōng chá zhōu。
频来熟。pín lái shú。
丹经同读。dān jīng tóng dú。
床下眠麋鹿。chuáng xià mián mí lù。

浣溪沙·其二芳草

宋琬

乍暖犹寒二月天。zhà nuǎn yóu hán èr yuè tiān。
玉楼长抱博山眠。yù lóu zhǎng bào bó shān mián。
沉香火冷少人添。chén xiāng huǒ lěng shǎo rén tiān。
残雪才消春鸟哢,画阑干外草芊绵。cán xuě cái xiāo chūn niǎo lòng,huà lán gàn wài cǎo qiān mián。
几时青得到郎边。jǐ shí qīng dé dào láng biān。

卜算子·榆荚钱四首

宋琬

良冶让天工,不怕铜山匮。liáng yě ràng tiān gōng,bù pà tóng shān kuì。
铸就青蚨亿万缗,乱向枝头寄。zhù jiù qīng fú yì wàn mín,luàn xiàng zhī tóu jì。
鹅眼易飘零,贯朽还垂地。é yǎn yì piāo líng,guàn xiǔ hái chuí dì。
欲付新丰旧酒楼,少个开元字。yù fù xīn fēng jiù jiǔ lóu,shǎo gè kāi yuán zì。

卜算子·榆荚钱四首

宋琬

不见鼓洪炉,但见泉刀泻。bù jiàn gǔ hóng lú,dàn jiàn quán dāo xiè。
袅袅垂杨欲聘梅,千万春风价。niǎo niǎo chuí yáng yù pìn méi,qiān wàn chūn fēng jià。
撒漫古城边,暴富田翁舍。sā màn gǔ chéng biān,bào fù tián wēng shě。
斗草儿童扑满轮,一掷斜阳下。dòu cǎo ér tóng pū mǎn lún,yī zhì xié yáng xià。

卜算子·榆荚钱四首

宋琬

宜向库中藏,却向林端挂。yí xiàng kù zhōng cáng,què xiàng lín duān guà。
荡子东君不作家,散作莺花债。dàng zi dōng jūn bù zuò jiā,sàn zuò yīng huā zhài。
万选绕丛悬,赤仄连青霭。wàn xuǎn rào cóng xuán,chì zè lián qīng ǎi。
满地残英谁主人,贱把春光卖。mǎn dì cán yīng shuí zhǔ rén,jiàn bǎ chūn guāng mài。

卜算子·榆荚钱四首

宋琬

花作五铢衣,偏被桃花哂。huā zuò wǔ zhū yī,piān bèi táo huā shěn。
女伴闲将归信占,恨杀无凭准。nǚ bàn xián jiāng guī xìn zhàn,hèn shā wú píng zhǔn。
树也有贫时,俄看枝头窘。shù yě yǒu pín shí,é kàn zhī tóu jiǒng。
不信东风解爱钱,一夜偷将尽。bù xìn dōng fēng jiě ài qián,yī yè tōu jiāng jǐn。

采桑子·其二舟中见雁有感

宋琬

今春曾送回乡雁,欲赋归欤。jīn chūn céng sòng huí xiāng yàn,yù fù guī yú。
欲赋归欤。yù fù guī yú。
为报闺人扫敝庐。wèi bào guī rén sǎo bì lú。
今秋又见南飞雁,岁聿其除。jīn qiū yòu jiàn nán fēi yàn,suì yù qí chú。
岁聿其除。suì yù qí chú。
却悔今春枉寄书。què huǐ jīn chūn wǎng jì shū。

采桑子·梅花

宋琬

试将风格闲评品,谁得相宜。shì jiāng fēng gé xián píng pǐn,shuí dé xiāng yí。
谁得相宜。shuí dé xiāng yí。
除却湘妃定洛妃。chú què xiāng fēi dìng luò fēi。
枝头只许栖幽鸟,燕子来迟。zhī tóu zhǐ xǔ qī yōu niǎo,yàn zi lái chí。
燕子来迟。yàn zi lái chí。
不见云英未嫁时。bù jiàn yún yīng wèi jià shí。

减字木兰花·招友人游湖

宋琬

孤山之下。gū shān zhī xià。
雨中正好看花也。yǔ zhōng zhèng hǎo kàn huā yě。
待得晴时。dài dé qíng shí。
杏嫁梅娠绿满枝。xìng jià méi shēn lǜ mǎn zhī。
空囊乌有。kōng náng wū yǒu。
三百青铜难贳酒。sān bǎi qīng tóng nán shì jiǔ。
亟典春衣。jí diǎn chūn yī。
莫待东君致政归。mò dài dōng jūn zhì zhèng guī。

菩萨蛮·闺情再用药名二首

宋琬

桃腮杏靥春风面。táo sāi xìng yè chūn fēng miàn。
车前马上曾相见。chē qián mǎ shàng céng xiāng jiàn。
蝉鬓退鸦黄。chán bìn tuì yā huáng。
氤氲苏合香。yīn yūn sū hé xiāng。
泪光云母惨。lèi guāng yún mǔ cǎn。
絮絮灯心短。xù xù dēng xīn duǎn。
螺黛麝兰膏。luó dài shè lán gāo。
凭谁赠阿娇。píng shuí zèng ā jiāo。

菩萨蛮·闺情再用药名二首

宋琬

天门东畔天涯远。tiān mén dōng pàn tiān yá yuǎn。
摧残豆蔻香痕浅。cuī cán dòu kòu xiāng hén qiǎn。
懊恼不留行。ào nǎo bù liú xíng。
连敲砧杵声。lián qiāo zhēn chǔ shēng。
细心挑锦字。xì xīn tiāo jǐn zì。
远志侬愁记。yuǎn zhì nóng chóu jì。
翠钿共犀梳。cuì diàn gòng xī shū。
封题好寄奴。fēng tí hǎo jì nú。

清平乐·春怨

宋琬

杨花飞雪,荡子心肠铁。yáng huā fēi xuě,dàng zi xīn cháng tiě。
恨杀嫦娥圆复缺。hèn shā cháng é yuán fù quē。
不管人间离别。bù guǎn rén jiān lí bié。
怕簪碧玉搔头。pà zān bì yù sāo tóu。
妆成懒下朱楼。zhuāng chéng lǎn xià zhū lóu。
楼上衔泥双燕,呢喃似替人愁。lóu shàng xián ní shuāng yàn,ne nán shì tì rén chóu。

清平乐·辇上故人有为予劝驾者作此词谢之

宋琬

鼠肝虫臂。shǔ gān chóng bì。
总是君王赐。zǒng shì jūn wáng cì。
一曲狂歌千日醉。yī qū kuáng gē qiān rì zuì。
管领鸥班鹭队。guǎn lǐng ōu bān lù duì。
故人天上吹嘘。gù rén tiān shàng chuī xū。
劝予重整簪裾。quàn yǔ zhòng zhěng zān jū。
只恐山中毛颖,于今老不中书。zhǐ kǒng shān zhōng máo yǐng,yú jīn lǎo bù zhōng shū。
2031234567»