古诗词

角声

谭嗣同

江汉夜滔滔,严城片月高。jiāng hàn yè tāo tāo,yán chéng piàn yuè gāo。
声随风咽鼓,泪杂酒沾袍。shēng suí fēng yàn gǔ,lèi zá jiǔ zhān páo。
思妇劳人怨,长歌短剑豪。sī fù láo rén yuàn,zhǎng gē duǎn jiàn háo。
壮怀消不尽,马首向临洮。zhuàng huái xiāo bù jǐn,mǎ shǒu xiàng lín táo。
谭嗣同

谭嗣同

谭嗣同(1865—1898),字复生,号壮飞,汉族,湖南浏阳人,是中国近代资产阶级著名的政治家、思想家,维新志士。他主张中国要强盛,只有发展民族工商业,学习西方资产阶级的政治制度。公开提出废科举、兴学校、开矿藏、修铁路、办工厂、改官制等变法维新的主张。写文章抨击清政府的卖国投降政策。1898年参加领导戊戌变法,失败后被杀,年仅三十三岁,为“戊戌六君子”之一。代表作品《仁学》、《寥天一阁文》、《莽苍苍斋诗》、《远遗堂集外文》等。 谭嗣同的作品>>

猜您喜欢

望海潮·自题小影

谭嗣同

曾经沧海,又来沙漠,四千里外关河。céng jīng cāng hǎi,yòu lái shā mò,sì qiān lǐ wài guān hé。
骨相空谈,肠轮自转,回头十八年过。gǔ xiāng kōng tán,cháng lún zì zhuǎn,huí tóu shí bā nián guò。
春梦醒来么,对春帆细雨,独自吟哦。chūn mèng xǐng lái me,duì chūn fān xì yǔ,dú zì yín ó。
惟有瓶花数枝,相伴不须多。wéi yǒu píng huā shù zhī,xiāng bàn bù xū duō。
寒江才脱渔蓑,剩风尘面貌,自看如何。hán jiāng cái tuō yú suō,shèng fēng chén miàn mào,zì kàn rú hé。
鉴不因人,形还问影,岂缘酒后颜酡。jiàn bù yīn rén,xíng hái wèn yǐng,qǐ yuán jiǔ hòu yán tuó。
拔剑欲高歌,有几根侠骨,禁得揉搓?忽说此人是我,睁眼细瞧科。bá jiàn yù gāo gē,yǒu jǐ gēn xiá gǔ,jìn dé róu cuō?hū shuō cǐ rén shì wǒ,zhēng yǎn xì qiáo kē。

狱中题壁

谭嗣同

望门投止思张俭,忍死须臾待杜根。wàng mén tóu zhǐ sī zhāng jiǎn,rěn sǐ xū yú dài dù gēn。
我自横刀向天笑,去留肝胆两昆仑。wǒ zì héng dāo xiàng tiān xiào,qù liú gān dǎn liǎng kūn lún。

兰州庄严寺

谭嗣同

访僧入孤寺,一径苍苔深。fǎng sēng rù gū sì,yī jìng cāng tái shēn。
寒磬秋花落,承尘破纸吟。hán qìng qiū huā luò,chéng chén pò zhǐ yín。
潭光澄夕照,松翠下庭阴。tán guāng chéng xī zhào,sōng cuì xià tíng yīn。
不尽古时意,萧萧雅满林。bù jǐn gǔ shí yì,xiāo xiāo yǎ mǎn lín。

冬夜

谭嗣同

班马肃清霜,严城暮色凉。bān mǎ sù qīng shuāng,yán chéng mù sè liáng。
镫青一电瞬,剑碧两龙长。dèng qīng yī diàn shùn,jiàn bì liǎng lóng zhǎng。
调角急如语,寒星动有芒。diào jiǎo jí rú yǔ,hán xīng dòng yǒu máng。
遥怜诸将士,雪夜戍氐羌。yáo lián zhū jiāng shì,xuě yè shù dī qiāng。

戊戌入都别友人

谭嗣同

家国两愁绝,人天一粲然。jiā guó liǎng chóu jué,rén tiān yī càn rán。
只余心独在,看汝更千年。zhǐ yú xīn dú zài,kàn rǔ gèng qiān nián。
世界几痕梦,微尘万座莲。shì jiè jǐ hén mèng,wēi chén wàn zuò lián。
后来凭吊意,分付此山川。hòu lái píng diào yì,fēn fù cǐ shān chuān。

江行

谭嗣同

野犬吠丛薄,深林知有村。yě quǎn fèi cóng báo,shēn lín zhī yǒu cūn。
岸荒群动寂,月缺暝烟昏。àn huāng qún dòng jì,yuè quē míng yān hūn。
渔火随星出,云帆夹浪奔。yú huǒ suí xīng chū,yún fān jiā làng bēn。
橹声惊断梦,摇曳起江根。lǔ shēng jīng duàn mèng,yáo yè qǐ jiāng gēn。

武昌夜泊

谭嗣同

秋老夜苍苍,鸡鸣天雨霜。qiū lǎo yè cāng cāng,jī míng tiān yǔ shuāng。
星河千里白,鼓角一城凉。xīng hé qiān lǐ bái,gǔ jiǎo yī chéng liáng。
镫炫新番舶,磷啼旧战场。dèng xuàn xīn fān bó,lín tí jiù zhàn chǎng。
青山终不改,人事费兴亡。qīng shān zhōng bù gǎi,rén shì fèi xīng wáng。

桂花五律

谭嗣同

湘上野烟轻,芙蓉落晚晴。xiāng shàng yě yān qīng,fú róng luò wǎn qíng。
桂花秋一苑,凉露夜三更。guì huā qiū yī yuàn,liáng lù yè sān gèng。
香满随云散,人归趁月明。xiāng mǎn suí yún sàn,rén guī chèn yuè míng。
谁知小山意,惆怅遍江城!shuí zhī xiǎo shān yì,chóu chàng biàn jiāng chéng!

晨登衡岳祝融峰

谭嗣同

身高殊不绝,四顾乃无峰。shēn gāo shū bù jué,sì gù nǎi wú fēng。
但有浮云度,时时一荡胸。dàn yǒu fú yún dù,shí shí yī dàng xiōng。
地沉星尽没,天跃日初熔。dì chén xīng jǐn méi,tiān yuè rì chū róng。
半勺洞庭水,秋寒欲起龙。bàn sháo dòng tíng shuǐ,qiū hán yù qǐ lóng。

道吾山

谭嗣同

夕阳悬高树,薄暮入青峰。xī yáng xuán gāo shù,báo mù rù qīng fēng。
古寺云依鹤,空潭月照龙。gǔ sì yún yī hè,kōng tán yuè zhào lóng。
尘消百尺瀑,心断一声钟。chén xiāo bǎi chǐ pù,xīn duàn yī shēng zhōng。
禅意渺何著,啾啾阶下蛩。chán yì miǎo hé zhù,jiū jiū jiē xià qióng。

汉上纪事

谭嗣同

沧海横流日,长城人款年。cāng hǎi héng liú rì,zhǎng chéng rén kuǎn nián。
雁臣皆北向,马市亦南迁。yàn chén jiē běi xiàng,mǎ shì yì nán qiān。
冒顿雄心在,馀皇夜语传。mào dùn xióng xīn zài,yú huáng yè yǔ chuán。
耀兵骄未已,江上试投鞭。yào bīng jiāo wèi yǐ,jiāng shàng shì tóu biān。

汉上纪事

谭嗣同

微闻夏元昊,少小即凶残。wēi wén xià yuán hào,shǎo xiǎo jí xiōng cán。
法令轻戎索,威仪辱汉官。fǎ lìng qīng róng suǒ,wēi yí rǔ hàn guān。
行看飞羖䍽,岂是召呼韩。xíng kàn fēi gǔ lì,qǐ shì zhào hū hán。
帛树休相拟,熙朝礼数宽。bó shù xiū xiāng nǐ,xī cháo lǐ shù kuān。

汉上纪事

谭嗣同

辽儿曾奉使,主父竟窥邻。liáo ér céng fèng shǐ,zhǔ fù jìng kuī lín。
厚德终归宋,无人莫谓秦。hòu dé zhōng guī sòng,wú rén mò wèi qín。
桥门虚入侍,汉室重和亲。qiáo mén xū rù shì,hàn shì zhòng hé qīn。
转悼南征者,凄凉问水滨。zhuǎn dào nán zhēng zhě,qī liáng wèn shuǐ bīn。

汉上纪事

谭嗣同

蹈海闻高义,斯人亦壮哉。dǎo hǎi wén gāo yì,sī rén yì zhuàng zāi。
岂知宾日地,犹有报韩椎。qǐ zhī bīn rì dì,yóu yǒu bào hán chuí。
蕞尔蜻蜓国,居然獬豸才。zuì ěr qīng tíng guó,jū rán xiè zhì cái。
一声燕市筑,千古尚馀哀。yī shēng yàn shì zhù,qiān gǔ shàng yú āi。

似曾诗

谭嗣同

死生流转不相值,天地翻时忽一逢。sǐ shēng liú zhuǎn bù xiāng zhí,tiān dì fān shí hū yī féng。
且喜无情成解脱,欲追前事已冥蒙。qiě xǐ wú qíng chéng jiě tuō,yù zhuī qián shì yǐ míng méng。
桐花院落乌头白,芳草汀洲雁泪红。tóng huā yuàn luò wū tóu bái,fāng cǎo tīng zhōu yàn lèi hóng。
隔世金环弹指过,结空为色又俄空。gé shì jīn huán dàn zhǐ guò,jié kōng wèi sè yòu é kōng。
41123