古诗词

历下亭和韵

刘堮

亭中浑胜坐孤篷,落日云山一望中。tíng zhōng hún shèng zuò gū péng,luò rì yún shān yī wàng zhōng。
邂逅朋俦尽名士,连延秋色足花丛。xiè hòu péng chóu jǐn míng shì,lián yán qiū sè zú huā cóng。
近人鸥鸟原无滓,带雨山云久渐空。jìn rén ōu niǎo yuán wú zǐ,dài yǔ shān yún jiǔ jiàn kōng。
双屐几番湖畔路,那能鸿爪问西东。shuāng jī jǐ fān hú pàn lù,nà néng hóng zhǎo wèn xī dōng。

刘堮

刘堮,字澹园,诸城人。有《挹秀山房诗集》。 刘堮的作品>>

猜您喜欢

卧钟

刘堮

已是无僧顾,还应比石坚。yǐ shì wú sēng gù,hái yīng bǐ shí jiān。
苍苔古纽上,春草寺楼边。cāng tái gǔ niǔ shàng,chūn cǎo sì lóu biān。
虚壑留遗响,空山想昔悬。xū hè liú yí xiǎng,kōng shān xiǎng xī xuán。
宏声本无尽,强起待他年。hóng shēng běn wú jǐn,qiáng qǐ dài tā nián。

废檠

刘堮

委地怜长弃,焚膏念旧勤。wěi dì lián zhǎng qì,fén gāo niàn jiù qín。
光无今昔异,人自短长分。guāng wú jīn xī yì,rén zì duǎn zhǎng fēn。
藜火非凡照,珠光更绝熏。lí huǒ fēi fán zhào,zhū guāng gèng jué xūn。
分辉知不得,聊此继斜曛。fēn huī zhī bù dé,liáo cǐ jì xié xūn。

罗汉过海图次韵

刘堮

海于天地为巨物,横目见此惊无边。hǎi yú tiān dì wèi jù wù,héng mù jiàn cǐ jīng wú biān。
或云众水所蓄积,坐令陆地为深渊。huò yún zhòng shuǐ suǒ xù jī,zuò lìng lù dì wèi shēn yuān。
我闻尊者此示象,一航稳似香台莲。wǒ wén zūn zhě cǐ shì xiàng,yī háng wěn shì xiāng tái lián。
飓风不作鲛鳄静,知有神物为之先。jù fēng bù zuò jiāo è jìng,zhī yǒu shén wù wèi zhī xiān。
舟行不徐亦不疾,到彼海外当何年。zhōu xíng bù xú yì bù jí,dào bǐ hǎi wài dāng hé nián。
大鹏不徙爰居避,海若自小河伯旋。dà péng bù xǐ yuán jū bì,hǎi ruò zì xiǎo hé bó xuán。
惟有日月争出没,腾晖照耀波光鲜。wéi yǒu rì yuè zhēng chū méi,téng huī zhào yào bō guāng xiān。
送者几辈自厓返,回顾但见帆微翩。sòng zhě jǐ bèi zì yá fǎn,huí gù dàn jiàn fān wēi piān。
此时秘怪千万万,争欲顶礼焚香烟。cǐ shí mì guài qiān wàn wàn,zhēng yù dǐng lǐ fén xiāng yān。
仁者愿大无分别,孰为灵蠢孰凡仙。rén zhě yuàn dà wú fēn bié,shú wèi líng chǔn shú fán xiān。
当时各各契微妙,回视海水川渠然。dāng shí gè gè qì wēi miào,huí shì hǎi shuǐ chuān qú rán。
了知此说是真实,挥毫更以丹青传。le zhī cǐ shuō shì zhēn shí,huī háo gèng yǐ dān qīng chuán。
纷纷大小都滞相,拘墟邹衍方谈天。fēn fēn dà xiǎo dōu zhì xiāng,jū xū zōu yǎn fāng tán tiān。

沧州铁狮子歌用韵

刘堮

寻常刻石非不伟,门外屹立如郁垒。xún cháng kè shí fēi bù wěi,mén wài yì lì rú yù lěi。
年深不免有缺坏,一笑摩挲凭蓟子。nián shēn bù miǎn yǒu quē huài,yī xiào mó sā píng jì zi。
似此顽铁多岁年,似以无用终其天。shì cǐ wán tiě duō suì nián,shì yǐ wú yòng zhōng qí tiān。
雕刻云根纵云巧,牙爪摧残绝可怜。diāo kè yún gēn zòng yún qiǎo,yá zhǎo cuī cán jué kě lián。
理本如斯漫惆怅,一事一物有衰旺。lǐ běn rú sī màn chóu chàng,yī shì yī wù yǒu shuāi wàng。
君不见《伶官赞》里说庄宗,晚节何衰始何壮。jūn bù jiàn líng guān zàn lǐ shuō zhuāng zōng,wǎn jié hé shuāi shǐ hé zhuàng。
忆昔歇马乘午凉,知有铁铸百兽王。yì xī xiē mǎ chéng wǔ liáng,zhī yǒu tiě zhù bǎi shòu wáng。
古堞颓垣半禾黍,平沙细草眠牛羊。gǔ dié tuí yuán bàn hé shǔ,píng shā xì cǎo mián niú yáng。
有物不动如被掳,又似天生在兹土。yǒu wù bù dòng rú bèi lǔ,yòu shì tiān shēng zài zī tǔ。
较量其寿定千年,亲见此城盈万户。jiào liàng qí shòu dìng qiān nián,qīn jiàn cǐ chéng yíng wàn hù。
休嫌黯淡无辉光,若为干镆真不祥。xiū xián àn dàn wú huī guāng,ruò wèi gàn mò zhēn bù xiáng。
至刚必折本至理,丰城岂得终埋藏。zhì gāng bì zhé běn zhì lǐ,fēng chéng qǐ dé zhōng mái cáng。
受成不变岂非数,坐阅沧桑等朝暮。shòu chéng bù biàn qǐ fēi shù,zuò yuè cāng sāng děng cháo mù。
时有过客揽形状,讵逞雄威吓狐兔。shí yǒu guò kè lǎn xíng zhuàng,jù chěng xióng wēi xià hú tù。
昔常询诸博物家,此兽产处逾流沙。xī cháng xún zhū bó wù jiā,cǐ shòu chǎn chù yú liú shā。
吼声一发震山谷,遍体火生如紫霞。hǒu shēng yī fā zhèn shān gǔ,biàn tǐ huǒ shēng rú zǐ xiá。
画成见者皆惊叹,虽未即真思过半。huà chéng jiàn zhě jiē jīng tàn,suī wèi jí zhēn sī guò bàn。
以铁为之世更希,铸处光应上霄汉。yǐ tiě wèi zhī shì gèng xī,zhù chù guāng yīng shàng xiāo hàn。
遂令顽质发光彩,亦以难毁享遐算。suì lìng wán zhì fā guāng cǎi,yì yǐ nán huǐ xiǎng xiá suàn。
问渠岁久何所为,春长藓花寒雪片。wèn qú suì jiǔ hé suǒ wèi,chūn zhǎng xiǎn huā hán xuě piàn。