古诗词

和阮亭《秋柳》诗原韵

冒襄

无复春城《金缕衣》,斑骓蹀躞是耶非。wú fù chūn chéng jīn lǚ yī,bān zhuī dié xiè shì yé fēi。
张郎街后人何处,白傅园中客已稀。zhāng láng jiē hòu rén hé chù,bái fù yuán zhōng kè yǐ xī。
誓作浮萍随水去,好从燕子背人飞。shì zuò fú píng suí shuǐ qù,hǎo cóng yàn zi bèi rén fēi。
误传柳宿来天上,一堕风尘万事违。wù chuán liǔ sù lái tiān shàng,yī duò fēng chén wàn shì wéi。
冒襄

冒襄

冒襄(公元1611-1693年),字辟疆,号巢民,一号朴庵,又号朴巢,明末清初的文学家,南直隶扬州府泰州如皋县(今江苏如皋)人。康熙三十二年,卒,年八十有三,私谥潜孝先生。冒襄一生著述颇丰,传世的有《先世前征录》、《朴巢诗文集》、《岕茶汇抄》、《水绘园诗文集》、《影梅庵忆语》、《寒碧孤吟》和《六十年师友诗文同人集》等。其中《影梅庵忆语》洋洋四千言,回忆了他和董小宛缠绵悱恻的爱情生活,是我国忆语体文字的鼻祖。 冒襄的作品>>

猜您喜欢

和阮亭《秋柳》诗原韵

冒襄

南浦西风合断魂,数枝清影立朱门。nán pǔ xī fēng hé duàn hún,shù zhī qīng yǐng lì zhū mén。
可知春去浑无迹,忽地霜来渐有痕。kě zhī chūn qù hún wú jì,hū dì shuāng lái jiàn yǒu hén。
家世凄凉灵武殿,腰肢憔悴莫愁村。jiā shì qī liáng líng wǔ diàn,yāo zhī qiáo cuì mò chóu cūn。
曲中旧侣如相忆,急管哀筝与细论。qū zhōng jiù lǚ rú xiāng yì,jí guǎn āi zhēng yǔ xì lùn。

和阮亭《秋柳》诗原韵

冒襄

红闺紫塞昼飞霜,顾影羞窥白玉塘。hóng guī zǐ sāi zhòu fēi shuāng,gù yǐng xiū kuī bái yù táng。
近日心情惟短笛,当年花絮已空箱。jìn rì xīn qíng wéi duǎn dí,dāng nián huā xù yǐ kōng xiāng。
梦残舞榭还歌榭,泪落岐王与薛王。mèng cán wǔ xiè hái gē xiè,lèi luò qí wáng yǔ xuē wáng。
回首三春攀折苦,错教根种善和坊。huí shǒu sān chūn pān zhé kǔ,cuò jiào gēn zhǒng shàn hé fāng。

和阮亭《秋柳》诗原韵

冒襄

台城隋苑总相怜,忆昔萦堤并拂烟。tái chéng suí yuàn zǒng xiāng lián,yì xī yíng dī bìng fú yān。
金屋流萤俱寂寞,玉关羁雁苦缠绵。jīn wū liú yíng jù jì mò,yù guān jī yàn kǔ chán mián。
十围种就知何代,千缕垂时已隔年。shí wéi zhǒng jiù zhī hé dài,qiān lǚ chuí shí yǐ gé nián。
最恨健儿偏欲折,凉秋闻道又临边。zuì hèn jiàn ér piān yù zhé,liáng qiū wén dào yòu lín biān。

无大师掩关高座客秋相见以诗示余今夏无忝重过白下因倚韵和寄

冒襄

历尽中原破衲身,竹关坚键识前因。lì jǐn zhōng yuán pò nà shēn,zhú guān jiān jiàn shí qián yīn。
更生至再留今我,万死濒仍见古人。gèng shēng zhì zài liú jīn wǒ,wàn sǐ bīn réng jiàn gǔ rén。
朱岳有怀煨茧芋,青林无发岸纶巾。zhū yuè yǒu huái wēi jiǎn yù,qīng lín wú fā àn lún jīn。
齐年当日称联璧,犹记来游共抚尘。qí nián dāng rì chēng lián bì,yóu jì lái yóu gòng fǔ chén。

戊戌仲冬九日陈其年初过塞庐宴集即席限韵

冒襄

异代论交风雪寒,飘然书剑泪痕看。yì dài lùn jiāo fēng xuě hán,piāo rán shū jiàn lèi hén kàn。
楼松化石今余几,风雨如期古所难。lóu sōng huà shí jīn yú jǐ,fēng yǔ rú qī gǔ suǒ nán。
对尔须眉堪共照,问他薇蕨许谁餐。duì ěr xū méi kān gòng zhào,wèn tā wēi jué xǔ shuí cān。
霜天片月当年白,萧飒西风夜未残。shuāng tiān piàn yuè dāng nián bái,xiāo sà xī fēng yè wèi cán。

小秦淮曲

冒襄

何处能令客思消,沿流出郭到红桥。hé chù néng lìng kè sī xiāo,yán liú chū guō dào hóng qiáo。
更无丽瞩堪娱悦,随苑风光是柳条。gèng wú lì zhǔ kān yú yuè,suí yuàn fēng guāng shì liǔ tiáo。

小秦淮曲

冒襄

千丝吐尽尚为蚕,花月心情事事堪。qiān sī tǔ jǐn shàng wèi cán,huā yuè xīn qíng shì shì kān。
前夕家园争乞巧,穿针小妇忆江南。qián xī jiā yuán zhēng qǐ qiǎo,chuān zhēn xiǎo fù yì jiāng nán。

小秦淮曲

冒襄

游侠髯麻柳敬亭,恢谐笑骂不曾停。yóu xiá rán má liǔ jìng tíng,huī xié xiào mà bù céng tíng。
重逢快说隋家事,又向河亭一日听。zhòng féng kuài shuō suí jiā shì,yòu xiàng hé tíng yī rì tīng。

昌田洞

冒襄

怪石大小立,冲激发高响。guài shí dà xiǎo lì,chōng jī fā gāo xiǎng。
偃仰适所乐,苍莽结幽党。yǎn yǎng shì suǒ lè,cāng mǎng jié yōu dǎng。
一望古参横,位置各有像。yī wàng gǔ cān héng,wèi zhì gè yǒu xiàng。
绿雪拄波帘,喷珠上余颡。lǜ xuě zhǔ bō lián,pēn zhū shàng yú sǎng。
水石角异观,万态堪奇赏。shuǐ shí jiǎo yì guān,wàn tài kān qí shǎng。
游鱼吹雨丝,俊鸟洗翠氅。yóu yú chuī yǔ sī,jùn niǎo xǐ cuì chǎng。
薄舟袅娜行,{氵众}然滞双桨。báo zhōu niǎo nà xíng,shui zhòng rán zhì shuāng jiǎng。
榜人嗟蹇涩,余意怅遄往。bǎng rén jiē jiǎn sè,yú yì chàng chuán wǎng。

宣德铜炉歌为方坦庵年伯赋

冒襄

龙眠先生须鬓皤,两朝鼎贵称鸣珂。lóng mián xiān shēng xū bìn pó,liǎng cháo dǐng guì chēng míng kē。
丝纶世掌遭迁播,邗江卖字书擘窠。sī lún shì zhǎng zāo qiān bō,hán jiāng mài zì shū bāi kē。
生平嗜古入骨髓,玩好不惜三婆娑。shēng píng shì gǔ rù gǔ suǐ,wán hǎo bù xī sān pó suō。
有炉光怪真异绝,肌腻肉好神清和。yǒu lú guāng guài zhēn yì jué,jī nì ròu hǎo shén qīng hé。
窄边蚰耳藏经色,黄云隐跃穷雕磨。zhǎi biān yóu ěr cáng jīng sè,huáng yún yǐn yuè qióng diāo mó。
洼隆丰杀中规矩,红榴甘黛粉雷蝌。wā lóng fēng shā zhōng guī jǔ,hóng liú gān dài fěn léi kē。
我时捧视惊未有,精光迸出呼奈何。wǒ shí pěng shì jīng wèi yǒu,jīng guāng bèng chū hū nài hé。
恭闻此炉始宣庙,制器尚象勤搜罗。gōng wén cǐ lú shǐ xuān miào,zhì qì shàng xiàng qín sōu luó。
宫闺风雅厌奇巧,炉煹精妙无偏颇。gōng guī fēng yǎ yàn qí qiǎo,lú gòu jīng miào wú piān pǒ。
或云流乌一夜镕宝藏,首阳铜枯汁流酡。huò yún liú wū yī yè róng bǎo cáng,shǒu yáng tóng kū zhī liú tuó。
或云炼铜十二取轻液,式仿官瓷非鬲牺。huò yún liàn tóng shí èr qǔ qīng yè,shì fǎng guān cí fēi gé xī。
彝乳花边称最上,鱼蚰诸耳无相过。yí rǔ huā biān chēng zuì shàng,yú yóu zhū ěr wú xiāng guò。
博山睡鸭真俗丑,宋烧江制咸差讹。bó shān shuì yā zhēn sú chǒu,sòng shāo jiāng zhì xián chà é。
工倕拨腊昭千古,香龙火暖浮金波。gōng chuí bō là zhāo qiān gǔ,xiāng lóng huǒ nuǎn fú jīn bō。
宜香宜火宜几席,宁惟鉴赏堪吟哦。yí xiāng yí huǒ yí jǐ xí,níng wéi jiàn shǎng kān yín ó。
百金重购拟和璧,旃檀函贮文犀驮。bǎi jīn zhòng gòu nǐ hé bì,zhān tán hán zhù wén xī tuó。
后来北铸并南铸,道南施蔡皆幺魔。hòu lái běi zhù bìng nán zhù,dào nán shī cài jiē yāo mó。
乱真火色终枯槁,磨治雕凿蛟龙呵。luàn zhēn huǒ sè zhōng kū gǎo,mó zhì diāo záo jiāo lóng hē。
平生真赏惟忏阁,同我最好沈江河。píng shēng zhēn shǎng wéi chàn gé,tóng wǒ zuì hǎo shěn jiāng hé。
抚今追昔再三叹,怜汝不异诸铜驼。fǔ jīn zhuī xī zài sān tàn,lián rǔ bù yì zhū tóng tuó。
一炉非小关一代,列圣德泽相渐摩。yī lú fēi xiǎo guān yī dài,liè shèng dé zé xiāng jiàn mó。
我今为公作此歌,万事一往何其多。wǒ jīn wèi gōng zuò cǐ gē,wàn shì yī wǎng hé qí duō。
歌成乞公书大字,明日且换山阴鹅。gē chéng qǐ gōng shū dà zì,míng rì qiě huàn shān yīn é。

送别程明士

冒襄

程君一生湖海客,慷慨悲歌古无匹。chéng jūn yī shēng hú hǎi kè,kāng kǎi bēi gē gǔ wú pǐ。
当代谁人更游侠,意气纵横称第一。dāng dài shuí rén gèng yóu xiá,yì qì zòng héng chēng dì yī。
余也愁病隋堤别,片言相托成胶漆。yú yě chóu bìng suí dī bié,piàn yán xiāng tuō chéng jiāo qī。
忆昔君家蜚语连,竹林大阮真可怜。yì xī jūn jiā fēi yǔ lián,zhú lín dà ruǎn zhēn kě lián。
孤身七入蜚狐塞,独夜长歌《猛虎》篇。gū shēn qī rù fēi hú sāi,dú yè zhǎng gē měng hǔ piān。
保孤全宗果不易,此事已有千人传。bǎo gū quán zōng guǒ bù yì,cǐ shì yǐ yǒu qiān rén chuán。
月明跌荡旗亭肆,握手秋宵论往事。yuè míng diē dàng qí tíng sì,wò shǒu qiū xiāo lùn wǎng shì。
阙下将为汗漫游,座间不露英雄气。quē xià jiāng wèi hàn màn yóu,zuò jiān bù lù yīng xióng qì。
余也有子趋燕台,何时振融还归来。yú yě yǒu zi qū yàn tái,hé shí zhèn róng hái guī lái。
托君之语语何骤,此意敢望常人哉。tuō jūn zhī yǔ yǔ hé zhòu,cǐ yì gǎn wàng cháng rén zāi。
西风萧萧日将夕,满目骊歌留不得。xī fēng xiāo xiāo rì jiāng xī,mǎn mù lí gē liú bù dé。
为我须乾白玉壶,因君一拓黄金戟。wèi wǒ xū qián bái yù hú,yīn jūn yī tuò huáng jīn jǐ。