古诗词

赠京卫守府

汪琬

将军能舞丈二殳,少年笑骂轻竖儒。jiāng jūn néng wǔ zhàng èr shū,shǎo nián xiào mà qīng shù rú。
京城枹鼓百不虞,安坐营门一事无。jīng chéng bāo gǔ bǎi bù yú,ān zuò yíng mén yī shì wú。
蓟门风高白草枯,跨鞍远走叱拨驹。jì mén fēng gāo bái cǎo kū,kuà ān yuǎn zǒu chì bō jū。
手抨角弓腰仆姑,去逐飞鸟追群狐。shǒu pēng jiǎo gōng yāo pū gū,qù zhú fēi niǎo zhuī qún hú。
归来取酒黄公垆,炙牛作脯乳作酥。guī lái qǔ jiǔ huáng gōng lú,zhì niú zuò pú rǔ zuò sū。
是时月出县浮屠,万家寂寂秋烟孤。shì shí yuè chū xiàn fú tú,wàn jiā jì jì qiū yān gū。
笑从北里邀名妹,清歌妙舞红氍毹。xiào cóng běi lǐ yāo míng mèi,qīng gē miào wǔ hóng qú shū。
满堂侠客相叫呼,酒酣立马争摴蒱。mǎn táng xiá kè xiāng jiào hū,jiǔ hān lì mǎ zhēng chū pú。
信手一擿喝作卢,眼中百万如锱铢。xìn shǒu yī tī hē zuò lú,yǎn zhōng bǎi wàn rú zī zhū。
将军自诧高荆徒,区区礼法焉能拘。jiāng jūn zì chà gāo jīng tú,qū qū lǐ fǎ yān néng jū。
愿君善保千金躯,文州小丑方逋诛。yuàn jūn shàn bǎo qiān jīn qū,wén zhōu xiǎo chǒu fāng bū zhū。
国家右武需熊貙。guó jiā yòu wǔ xū xióng chū。
行建牙纛西南隅。xíng jiàn yá dào xī nán yú。
斩馘狸菟穷根株,遥飞捷书献群俘。zhǎn guó lí tú qióng gēn zhū,yáo fēi jié shū xiàn qún fú。
立取侯印黄金涂,功名如此真丈夫。lì qǔ hóu yìn huáng jīn tú,gōng míng rú cǐ zhēn zhàng fū。
慎勿纵饮为粗疏,试开玉帐谈孙吴。shèn wù zòng yǐn wèi cū shū,shì kāi yù zhàng tán sūn wú。
汪琬

汪琬

汪琬,字苕文,又字钝庵,学者称钝翁,又称尧峰先生,长洲人。顺治乙未进士,累官刑部郎中。康熙己未召试博学鸿词,授编修。有《钝翁前后类稿》。 汪琬的作品>>

猜您喜欢

铜雀台

汪琬

恩共秦云断,愁随漳水盈。ēn gòng qín yún duàn,chóu suí zhāng shuǐ yíng。
可怜丝管在,犹是昔年声。kě lián sī guǎn zài,yóu shì xī nián shēng。
穗帐流尘集,璇阶蔓草生。suì zhàng liú chén jí,xuán jiē màn cǎo shēng。
只凭陵上月,回照绮罗情。zhǐ píng líng shàng yuè,huí zhào qǐ luó qíng。

怀从叔川中

汪琬

忆自沧江别,秋风泪满衣。yì zì cāng jiāng bié,qiū fēng lèi mǎn yī。
已嗟行路远,况复寄书稀。yǐ jiē xíng lù yuǎn,kuàng fù jì shū xī。
雪尽巴流急,云深栈树微。xuě jǐn bā liú jí,yún shēn zhàn shù wēi。
相思如杜宇,长绕锦城飞。xiāng sī rú dù yǔ,zhǎng rào jǐn chéng fēi。

计甫草至寓斋

汪琬

门巷何萧索,惟君步屟频。mén xiàng hé xiāo suǒ,wéi jūn bù xiè pín。
青云几故旧,白首尚风尘。qīng yún jǐ gù jiù,bái shǒu shàng fēng chén。
身受才名误,文从患难真。shēn shòu cái míng wù,wén cóng huàn nán zhēn。
耦耕知未遂,相顾倍伤神。ǒu gēng zhī wèi suì,xiāng gù bèi shāng shén。

计甫草至寓斋

汪琬

听话频年况,凄然泪不禁。tīng huà pín nián kuàng,qī rán lèi bù jìn。
岁荒生事俭,世难客愁深。suì huāng shēng shì jiǎn,shì nán kè chóu shēn。
孝友安时命,文章损道心。xiào yǒu ān shí mìng,wén zhāng sǔn dào xīn。
五侯空好士,叹息少知音。wǔ hóu kōng hǎo shì,tàn xī shǎo zhī yīn。

题书屋壁

汪琬

繁花覆药栏,竟日自盘桓。fán huā fù yào lán,jìng rì zì pán huán。
欲掇浮名易,能持晚节难。yù duō fú míng yì,néng chí wǎn jié nán。
蔬盘支岁俭,絮帽敌春寒。shū pán zhī suì jiǎn,xù mào dí chūn hán。
莫觅安心法,心闲是处安。mò mì ān xīn fǎ,xīn xián shì chù ān。

寄赠吴门故人

汪琬

遥羡风流顾恺之,爱翻新曲覆残棋。yáo xiàn fēng liú gù kǎi zhī,ài fān xīn qū fù cán qí。
家临绿水长洲苑,人在青山短簿祠。jiā lín lǜ shuǐ zhǎng zhōu yuàn,rén zài qīng shān duǎn bù cí。
芳草渐逢归燕后,落花已过浴蚕时。fāng cǎo jiàn féng guī yàn hòu,luò huā yǐ guò yù cán shí。
一春不得陪游赏,苦恨蹉跎满鬓丝。yī chūn bù dé péi yóu shǎng,kǔ hèn cuō tuó mǎn bìn sī。

雨过

汪琬

枳篱蓬径苏门西,春雨初过半是泥。zhǐ lí péng jìng sū mén xī,chūn yǔ chū guò bàn shì ní。
聊借酒枪消簿领,每除花簟作禅栖。liáo jiè jiǔ qiāng xiāo bù lǐng,měi chú huā diàn zuò chán qī。
病中书札宁辞懒,老去身名不厌低。bìng zhōng shū zhá níng cí lǎn,lǎo qù shēn míng bù yàn dī。
自是芳兰易衰歇,可关鶗鴂尽情啼。zì shì fāng lán yì shuāi xiē,kě guān tí jué jǐn qíng tí。

忆江氏园亭

汪琬

君家卜筑倚花泾,风物佳时许叩扃。jūn jiā bo zhù yǐ huā jīng,fēng wù jiā shí xǔ kòu jiōng。
石骨透烟通体绿,松身卧藓一边青。shí gǔ tòu yān tōng tǐ lǜ,sōng shēn wò xiǎn yī biān qīng。
纵横药树穿藤架,破碎溪山上画屏。zòng héng yào shù chuān téng jià,pò suì xī shān shàng huà píng。
记得年前曾往返,而今相忆鬓星星。jì dé nián qián céng wǎng fǎn,ér jīn xiāng yì bìn xīng xīng。

答友人出山之问

汪琬

不嫌野父便交欢,讳说头衔是史官。bù xián yě fù biàn jiāo huān,huì shuō tóu xián shì shǐ guān。
车为久悬羞再驾,冠宜长挂怕重弹。chē wèi jiǔ xuán xiū zài jià,guān yí zhǎng guà pà zhòng dàn。
丛祠散社分余肉,僧钵逢斋寄一餐。cóng cí sàn shè fēn yú ròu,sēng bō féng zhāi jì yī cān。
此段风流那易得,肯驰崄岨涉波澜。cǐ duàn fēng liú nà yì dé,kěn chí xiǎn qū shè bō lán。

东归道中

汪琬

鹎鵊声中雨似丝,昏昏乡思苦难支。bēi jiá shēng zhōng yǔ shì sī,hūn hūn xiāng sī kǔ nán zhī。
楝花风起归舟急,要趁黄鱼上箸时。liàn huā fēng qǐ guī zhōu jí,yào chèn huáng yú shàng zhù shí。

东归道中

汪琬

望见家山一抹青,澹烟初日漾江汀。wàng jiàn jiā shān yī mǒ qīng,dàn yān chū rì yàng jiāng tīng。
先生才了还乡梦,已报轻帆过御亭。xiān shēng cái le hái xiāng mèng,yǐ bào qīng fān guò yù tíng。

东归道中

汪琬

醉翻余沥浣征衣,喜向风尘暂息机。zuì fān yú lì huàn zhēng yī,xǐ xiàng fēng chén zàn xī jī。
多少春明退朝客,十年曾有几人归。duō shǎo chūn míng tuì cháo kè,shí nián céng yǒu jǐ rén guī。

屡辱侍读王先生以卢藏用种明逸常彝甫见嘲未敢用鄙句唐突又蒙赐口号四章语意郑重督和甚切勉遵无言不酬之义敬答四首以当解嘲

汪琬

江外重山接五湖,十年何幸住潜夫。jiāng wài zhòng shān jiē wǔ hú,shí nián hé xìng zhù qián fū。
诗翁但恋金门直,曾见渔洋树色无。shī wēng dàn liàn jīn mén zhí,céng jiàn yú yáng shù sè wú。

屡辱侍读王先生以卢藏用种明逸常彝甫见嘲未敢用鄙句唐突又蒙赐口号四章语意郑重督和甚切勉遵无言不酬之义敬答四首以当解嘲

汪琬

芭谭相忆不胜情,竟彻皋比奉檄行。bā tán xiāng yì bù shèng qíng,jìng chè gāo bǐ fèng xí xíng。
车服傥缘稽古力,便须飞札报诸生。chē fú tǎng yuán jī gǔ lì,biàn xū fēi zhá bào zhū shēng。

屡辱侍读王先生以卢藏用种明逸常彝甫见嘲未敢用鄙句唐突又蒙赐口号四章语意郑重督和甚切勉遵无言不酬之义敬答四首以当解嘲

汪琬

暂因移疾守柴扃,曾是含香侍汉廷。zàn yīn yí jí shǒu chái jiōng,céng shì hán xiāng shì hàn tíng。
太史错占天上象,岁星元异少微星。tài shǐ cuò zhàn tiān shàng xiàng,suì xīng yuán yì shǎo wēi xīng。
39123