古诗词

寄郑三丙昌

宋湘

挂帆向风浪,进退交怦怦。guà fān xiàng fēng làng,jìn tuì jiāo pēng pēng。
终日坐车壁,轰轰如耳鸣。zhōng rì zuò chē bì,hōng hōng rú ěr míng。
心口自相语,八九不得呈。xīn kǒu zì xiāng yǔ,bā jiǔ bù dé chéng。
浪定马解鞍,一梦来生平。làng dìng mǎ jiě ān,yī mèng lái shēng píng。
欠伸复大噫,稍自闻其声。qiàn shēn fù dà yī,shāo zì wén qí shēng。
我与晓园子,文字为友生。wǒ yǔ xiǎo yuán zi,wén zì wèi yǒu shēng。
久乃见肝胆,终而成弟兄。jiǔ nǎi jiàn gān dǎn,zhōng ér chéng dì xiōng。
己酉与庚戌,两载同昏晨。jǐ yǒu yǔ gēng xū,liǎng zài tóng hūn chén。
山下丛书阁,风雨嘈嘈听。shān xià cóng shū gé,fēng yǔ cáo cáo tīng。
登堂拜寿母,啼笑杂孩婴。dēng táng bài shòu mǔ,tí xiào zá hái yīng。
依依真家人,不闻鸡犬惊。yī yī zhēn jiā rén,bù wén jī quǎn jīng。
衣食共盘椸,憧仆无斗争。yī shí gòng pán yí,chōng pū wú dòu zhēng。
我出车子车,我入灯子灯。wǒ chū chē zi chē,wǒ rù dēng zi dēng。
并影检文史,交綦倾杯觥。bìng yǐng jiǎn wén shǐ,jiāo qí qīng bēi gōng。
有时并马出,赏花兼听莺。yǒu shí bìng mǎ chū,shǎng huā jiān tīng yīng。
莺花亦有意,昵子还我亲。yīng huā yì yǒu yì,nì zi hái wǒ qīn。
我贫累八口,子富非千塍。wǒ pín lèi bā kǒu,zi fù fēi qiān chéng。
每当家书来,辄亦指一囷。měi dāng jiā shū lái,zhé yì zhǐ yī qūn。
我才愧比管,君义高同陈。wǒ cái kuì bǐ guǎn,jūn yì gāo tóng chén。
人生非木石,安得无性情。rén shēng fēi mù shí,ān dé wú xìng qíng。
尔后或小别,逐逐肥马尘。ěr hòu huò xiǎo bié,zhú zhú féi mǎ chén。
数月得相见,夜语恒无眠。shù yuè dé xiāng jiàn,yè yǔ héng wú mián。
相期共跋浪,大海飞鲲鲸。xiāng qī gòng bá làng,dà hǎi fēi kūn jīng。
壬年七八月,夜夜秋风清。rén nián qī bā yuè,yè yè qiū fēng qīng。
为我僦夏屋,踏月五羊城。wèi wǒ jiù xià wū,tà yuè wǔ yáng chéng。
岂意梁上材,不及爨下薪。qǐ yì liáng shàng cái,bù jí cuàn xià xīn。
敢喜珠出海,翻憾玉遗荆。gǎn xǐ zhū chū hǎi,fān hàn yù yí jīng。
子乃殊欣然,盛饯江之滨。zi nǎi shū xīn rán,shèng jiàn jiāng zhī bīn。
长途沮行色,一一劳经营。zhǎng tú jǔ xíng sè,yī yī láo jīng yíng。
辙迹一以北,百叠书殷勤。zhé jì yī yǐ běi,bǎi dié shū yīn qín。
阔怀有岁月,笃契无关津。kuò huái yǒu suì yuè,dǔ qì wú guān jīn。
区区两蜗角,望我如望君。qū qū liǎng wō jiǎo,wàng wǒ rú wàng jūn。
如此五六年,郁郁俱未伸。rú cǐ wǔ liù nián,yù yù jù wèi shēn。
顾我须裹戟,知子眉含颦。gù wǒ xū guǒ jǐ,zhī zi méi hán pín。
我今尚留滞,非官縻帑银。wǒ jīn shàng liú zhì,fēi guān mí tǎng yín。
骑驴北门出,风雪满其身。qí lǘ běi mén chū,fēng xuě mǎn qí shēn。
希冀捧一檄,为养非为名。xī jì pěng yī xí,wèi yǎng fēi wèi míng。
笔砚焚且尽,酒债时交征。bǐ yàn fén qiě jǐn,jiǔ zhài shí jiāo zhēng。
此心如槁木,宇内唯寓形。cǐ xīn rú gǎo mù,yǔ nèi wéi yù xíng。
楼中红杏花,或留与子孙。lóu zhōng hóng xìng huā,huò liú yǔ zi sūn。
初秋有人来,自言君比邻。chū qiū yǒu rén lái,zì yán jūn bǐ lín。
闻子颇欲出,行行摇双旌。wén zi pǒ yù chū,xíng xíng yáo shuāng jīng。
扫榻逾三月,倒屣虚一迎。sǎo tà yú sān yuè,dào xǐ xū yī yíng。
想又不复来,或待明年春。xiǎng yòu bù fù lái,huò dài míng nián chūn。
如子二顷田,进止俱可凭。rú zi èr qǐng tián,jìn zhǐ jù kě píng。
前书略己及,不复唇舌申。qián shū lüè jǐ jí,bù fù chún shé shēn。
忆子送我时,索诗何丁宁。yì zi sòng wǒ shí,suǒ shī hé dīng níng。
数载不一报,繄岂忘故人。shù zài bù yī bào,yī qǐ wàng gù rén。
亦欲得佳境,稍与句俱新。yì yù dé jiā jìng,shāo yǔ jù jù xīn。
岂谓气蔬笋,摆脱全无因。qǐ wèi qì shū sǔn,bǎi tuō quán wú yīn。
积悃那可道,着手难为停。jī kǔn nà kě dào,zhe shǒu nán wèi tíng。
喁喁儿女语,拉杂交甘辛。yóng yóng ér nǚ yǔ,lā zá jiāo gān xīn。
寂寞首重回,诊缕情乃真。jì mò shǒu zhòng huí,zhěn lǚ qíng nǎi zhēn。
八千里顿首,珍重双红鳞。bā qiān lǐ dùn shǒu,zhēn zhòng shuāng hóng lín。
宋湘

宋湘

宋湘(1757~1826)字焕襄,号芷湾,广东嘉应州(今广东梅州市梅县区)人。清代中叶著名的诗人、书法家、教育家,政声廉明的清官。他出身贫寒,受家庭影响勤奋读书,年轻时便在诗及楹联创作中展露头角,被称为“岭南第一才子”。《清史稿· 列传》中称“粤诗惟湘为巨”。 宋湘的作品>>

猜您喜欢

八月十五日得四川官军扫荡安乐坪贼匪捷报二首

宋湘

谈兵不到草莱臣,闻喜犹能作颂声。tán bīng bù dào cǎo lái chén,wén xǐ yóu néng zuò sòng shēng。
三载圣人劳旰食,万方赤子请长缨。sān zài shèng rén láo gàn shí,wàn fāng chì zi qǐng zhǎng yīng。
原知此辈鱼游釜,颇费将军灶减营。yuán zhī cǐ bèi yú yóu fǔ,pǒ fèi jiāng jūn zào jiǎn yíng。
拉朽摧枯好乘胜,河清还我旧升平。lā xiǔ cuī kū hǎo chéng shèng,hé qīng hái wǒ jiù shēng píng。

八月十五日得四川官军扫荡安乐坪贼匪捷报二首

宋湘

上皇万寿圣皇朝,一片红旗到九霄。shàng huáng wàn shòu shèng huáng cháo,yī piàn hóng qí dào jiǔ xiāo。
自是天庥应如响,谁逃国法妄兴妖。zì shì tiān xiū yīng rú xiǎng,shuí táo guó fǎ wàng xīng yāo。
势成破竹师无敌,幕有巢乌将勿骄。shì chéng pò zhú shī wú dí,mù yǒu cháo wū jiāng wù jiāo。
即待春农归洗甲,便趋春殿共闻韶。jí dài chūn nóng guī xǐ jiǎ,biàn qū chūn diàn gòng wén sháo。

题画美人睡起三首

宋湘

看看一意慵,宵中疑被酒。kàn kàn yī yì yōng,xiāo zhōng yí bèi jiǔ。
下床不唤人,钗子枕前后。xià chuáng bù huàn rén,chāi zi zhěn qián hòu。

题画美人睡起三首

宋湘

帘钩簌簌鸣,衣带纤纤弄。lián gōu sù sù míng,yī dài xiān xiān nòng。
想是寻不来,分明有残梦。xiǎng shì xún bù lái,fēn míng yǒu cán mèng。

题画美人睡起三首

宋湘

开落瓶上花,消息炉中火。kāi luò píng shàng huā,xiāo xī lú zhōng huǒ。
犹怜初睡时,添香理花朵。yóu lián chū shuì shí,tiān xiāng lǐ huā duǒ。

说诗

宋湘

池塘春草妙难寻,泥落空梁苦用心。chí táng chūn cǎo miào nán xún,ní luò kōng liáng kǔ yòng xīn。
若比大江流日夜,哀丝豪竹在知音。ruò bǐ dà jiāng liú rì yè,āi sī háo zhú zài zhī yīn。

说诗

宋湘

涂脂傅粉画长眉,按拍循腔疾复迟。tú zhī fù fěn huà zhǎng méi,àn pāi xún qiāng jí fù chí。
学过邯郸多少步,可怜挨户卖歌儿。xué guò hán dān duō shǎo bù,kě lián āi hù mài gē ér。

说诗

宋湘

读书万卷真须破,念佛千声好是空。dú shū wàn juǎn zhēn xū pò,niàn fú qiān shēng hǎo shì kōng。
多少英雄齐下泪,一生缠死笔头中。duō shǎo yīng xióng qí xià lèi,yī shēng chán sǐ bǐ tóu zhōng。

说诗

宋湘

心源探到古人初,征实翻空总自如。xīn yuán tàn dào gǔ rén chū,zhēng shí fān kōng zǒng zì rú。
好把臭皮囊洗净,神仙楼阁在高虚。hǎo bǎ chòu pí náng xǐ jìng,shén xiān lóu gé zài gāo xū。

说诗

宋湘

文章妙绝有邱迟,一纸书中百首诗。wén zhāng miào jué yǒu qiū chí,yī zhǐ shū zhōng bǎi shǒu shī。
正在将军旗鼓处,忽然花杂草长时。zhèng zài jiāng jūn qí gǔ chù,hū rán huā zá cǎo zhǎng shí。

说诗

宋湘

三百诗人岂有诗,都成绝唱沁心脾。sān bǎi shī rén qǐ yǒu shī,dōu chéng jué chàng qìn xīn pí。
今人不讲源头水,只问支流派是谁。jīn rén bù jiǎng yuán tóu shuǐ,zhǐ wèn zhī liú pài shì shuí。

说诗

宋湘

学韩学杜学髯苏,自是排场与众殊。xué hán xué dù xué rán sū,zì shì pái chǎng yǔ zhòng shū。
若使自家无曲子,等闲铙鼓与笙竽。ruò shǐ zì jiā wú qū zi,děng xián náo gǔ yǔ shēng yú。

说诗

宋湘

豫章出地势轮囷,细草孤花亦可人。yù zhāng chū dì shì lún qūn,xì cǎo gū huā yì kě rén。
独有五通仙杜老,各还命脉各精神。dú yǒu wǔ tōng xiān dù lǎo,gè hái mìng mài gè jīng shén。

小圃四绝句

宋湘

槐树两年无此荣,抽枝接叶花细生。huái shù liǎng nián wú cǐ róng,chōu zhī jiē yè huā xì shēng。
落英才扫又满地,围屋山蜂争晓晴。luò yīng cái sǎo yòu mǎn dì,wéi wū shān fēng zhēng xiǎo qíng。

小圃四绝句

宋湘

客中寸土不易得,屋角墙根皆莳花。kè zhōng cùn tǔ bù yì dé,wū jiǎo qiáng gēn jiē shí huā。
连日雨多藤蔓死,篱头再补及秋瓜。lián rì yǔ duō téng màn sǐ,lí tóu zài bǔ jí qiū guā。
82123456