古诗词

续诗品·空行

袁枚

钟厚必哑,耳塞必聋。zhōng hòu bì yǎ,ěr sāi bì lóng。
万古不坏,其惟虚空。wàn gǔ bù huài,qí wéi xū kōng。
诗人之笔,列子之风。shī rén zhī bǐ,liè zi zhī fēng。
离之愈远,即之弥工。lí zhī yù yuǎn,jí zhī mí gōng。
仪神黜貌,借西摇东。yí shén chù mào,jiè xī yáo dōng。
不阶尺水,斯名应龙。bù jiē chǐ shuǐ,sī míng yīng lóng。
袁枚

袁枚

袁枚(1716-1797)清代诗人、散文家。字子才,号简斋,晚年自号仓山居士、随园主人、随园老人。汉族,钱塘(今浙江杭州)人。乾隆四年进士,历任溧水、江宁等县知县,有政绩,四十岁即告归。在江宁小仓山下筑筑随园,吟咏其中。广收诗弟子,女弟子尤众。袁枚是乾嘉时期代表诗人之一,与赵翼、蒋士铨合称“乾隆三大家”。 袁枚的作品>>

猜您喜欢

由桂林朔漓江至兴安

袁枚

江到兴安水最清,青山簇簇水中生。jiāng dào xīng ān shuǐ zuì qīng,qīng shān cù cù shuǐ zhōng shēng。
分明看见青山顶,船在青山顶上行。fēn míng kàn jiàn qīng shān dǐng,chuán zài qīng shān dǐng shàng xíng。

听诗叟

袁枚

底事听诗听不清,此翁耳壳欠分明。dǐ shì tīng shī tīng bù qīng,cǐ wēng ěr ké qiàn fēn míng。
拟携谢朓惊人句,来向青天颂数声。nǐ xié xiè tiǎo jīng rén jù,lái xiàng qīng tiān sòng shù shēng。

沙沟

袁枚

沙沟日影烟朦胧,隐隐黄河出树中。shā gōu rì yǐng yān méng lóng,yǐn yǐn huáng hé chū shù zhōng。
刚卷车帘还放下,太阳力薄不胜风。gāng juǎn chē lián hái fàng xià,tài yáng lì báo bù shèng fēng。

明皇与贵妃

袁枚

到底君王负旧盟,江山情重美人轻。dào dǐ jūn wáng fù jiù méng,jiāng shān qíng zhòng měi rén qīng。
玉环领略夫妻味,从此人间不再生。yù huán lǐng lüè fū qī wèi,cóng cǐ rén jiān bù zài shēng。

范希文

袁枚

黄阁风裁第一清,宋朝名相半书生。huáng gé fēng cái dì yī qīng,sòng cháo míng xiāng bàn shū shēng。
西边经略成何事,尚劝横渠莫论兵。xī biān jīng lüè chéng hé shì,shàng quàn héng qú mò lùn bīng。

桐江作

袁枚

久别天台路已迷,眼前尚觉白云低。jiǔ bié tiān tái lù yǐ mí,yǎn qián shàng jué bái yún dī。
诗人用笔求逋峭,何不看山到浙西?shī rén yòng bǐ qiú bū qiào,hé bù kàn shān dào zhè xī?

桐江作

袁枚

桐江春水绿如油,两岸青山送客舟。tóng jiāng chūn shuǐ lǜ rú yóu,liǎng àn qīng shān sòng kè zhōu。
明秀渐多奇险少,分明山色近杭州。míng xiù jiàn duō qí xiǎn shǎo,fēn míng shān sè jìn háng zhōu。

消夏诗

袁枚

不着衣冠近半年,水云深处抱花眠。bù zhe yī guān jìn bàn nián,shuǐ yún shēn chù bào huā mián。
平生自想无官乐,第一骄人六月天。píng shēng zì xiǎng wú guān lè,dì yī jiāo rén liù yuè tiān。

寄聪娘

袁枚

一枝花对足风流,何事人间万户侯。yī zhī huā duì zú fēng liú,hé shì rén jiān wàn hù hóu。
生把黄金买别离,是侬薄幸是侬愁。shēng bǎ huáng jīn mǎi bié lí,shì nóng báo xìng shì nóng chóu。

寒夜

袁枚

寒夜读书忘却眠,锦衾香尽炉无烟。hán yè dú shū wàng què mián,jǐn qīn xiāng jǐn lú wú yān。
美人含怒夺灯去,问郎知是几更天!měi rén hán nù duó dēng qù,wèn láng zhī shì jǐ gèng tiān!

湖上杂诗

袁枚

葛岭花开二月天,游人来往说神仙。gé lǐng huā kāi èr yuè tiān,yóu rén lái wǎng shuō shén xiān。
老夫心与游人异,不羡神仙羡少年。lǎo fū xīn yǔ yóu rén yì,bù xiàn shén xiān xiàn shǎo nián。

湖上杂诗

袁枚

凤岭高登演武台,排衙石上大风来。fèng lǐng gāo dēng yǎn wǔ tái,pái yá shí shàng dà fēng lái。
钱王英武康王弱,一样江山两样才。qián wáng yīng wǔ kāng wáng ruò,yī yàng jiāng shān liǎng yàng cái。

陇上作

袁枚

忆昔童孙小,曾蒙大母怜。yì xī tóng sūn xiǎo,céng méng dà mǔ lián。
胜衣先取抱,弱冠尚同眠。shèng yī xiān qǔ bào,ruò guān shàng tóng mián。
髻影红镫下,书声白发前。jì yǐng hóng dèng xià,shū shēng bái fā qián。
倚娇频索果,逃学免施鞭。yǐ jiāo pín suǒ guǒ,táo xué miǎn shī biān。
敬奉先生馔,亲装稚子绵。jìng fèng xiān shēng zhuàn,qīn zhuāng zhì zi mián。
掌珠真护惜,轩鹤望腾骞。zhǎng zhū zhēn hù xī,xuān hè wàng téng qiān。
行药常扶背,看花屡抚肩。xíng yào cháng fú bèi,kàn huā lǚ fǔ jiān。
亲邻惊宠极,姊妹妒恩偏。qīn lín jīng chǒng jí,zǐ mèi dù ēn piān。
玉陛胪传夕,秋风榜发天。yù bì lú chuán xī,qiū fēng bǎng fā tiān。
望儿终有日,道我见无年。wàng ér zhōng yǒu rì,dào wǒ jiàn wú nián。
渺渺言犹在,悠悠岁几迁。miǎo miǎo yán yóu zài,yōu yōu suì jǐ qiān。
果然宫锦服,来拜墓门烟。guǒ rán gōng jǐn fú,lái bài mù mén yān。
返哺心虽急,舍饴梦已捐。fǎn bǔ xīn suī jí,shě yí mèng yǐ juān。
恩难酬白骨,泪可到黄泉。ēn nán chóu bái gǔ,lèi kě dào huáng quán。
宿草翻残照,秋山泣杜鹃。sù cǎo fān cán zhào,qiū shān qì dù juān。
今宵华表月,莫向陇头圆。jīn xiāo huá biǎo yuè,mò xiàng lǒng tóu yuán。

袁枚

养鸡纵鸡食,鸡肥乃烹之。yǎng jī zòng jī shí,jī féi nǎi pēng zhī。
主人计固佳,不可使鸡知。zhǔ rén jì gù jiā,bù kě shǐ jī zhī。

遣兴二首

袁枚

【其一】
爱好由来落笔难,一诗千改心始安。ài hǎo yóu lái luò bǐ nán,yī shī qiān gǎi xīn shǐ ān。
阿婆还是初笄女,头未梳成不许看。ā pó hái shì chū jī nǚ,tóu wèi shū chéng bù xǔ kàn。
【其二】
但肯寻诗便有诗,灵犀一点是吾师。dàn kěn xún shī biàn yǒu shī,líng xī yī diǎn shì wú shī。
夕阳芳草寻常物,解用多为绝妙词。xī yáng fāng cǎo xún cháng wù,jiě yòng duō wèi jué miào cí。
1051234567