古诗词

七月七日官舍风雨中作

郑孝胥

四围山海一身藏,历落嵚崎自笑狂。sì wéi shān hǎi yī shēn cáng,lì luò qīn qí zì xiào kuáng。
天际云涛秋益壮,楼头风雨昼初凉。tiān jì yún tāo qiū yì zhuàng,lóu tóu fēng yǔ zhòu chū liáng。
操心稍悟安心诀,更事翻思忍事方。cāo xīn shāo wù ān xīn jué,gèng shì fān sī rěn shì fāng。
独有韦郎言可念,俸钱虚愧对流亡。dú yǒu wéi láng yán kě niàn,fèng qián xū kuì duì liú wáng。
猜您喜欢

杂诗

郑孝胥

知音绝难遇,不知且何如。zhī yīn jué nán yù,bù zhī qiě hé rú。
如闭暗室中,日与愚者居。rú bì àn shì zhōng,rì yǔ yú zhě jū。
其言乃粪土,譬解术则无。qí yán nǎi fèn tǔ,pì jiě shù zé wú。
造物一何剧,未可轻揶揄。zào wù yī hé jù,wèi kě qīng yé yú。

杂诗

郑孝胥

年华如覆水,一往不可收。nián huá rú fù shuǐ,yī wǎng bù kě shōu。
幸有驻景术,犹堪影中游。xìng yǒu zhù jǐng shù,yóu kān yǐng zhōng yóu。
虚名那足玩,豹死皮长留。xū míng nà zú wán,bào sǐ pí zhǎng liú。
文字苟自传,幸有万古愁。wén zì gǒu zì chuán,xìng yǒu wàn gǔ chóu。
所恨古之人,终难入吾眸。suǒ hèn gǔ zhī rén,zhōng nán rù wú móu。
宛宛亲与爱,伴我无明幽。wǎn wǎn qīn yǔ ài,bàn wǒ wú míng yōu。
弹指三十年,海藏失高楼。dàn zhǐ sān shí nián,hǎi cáng shī gāo lóu。
莫言比梦寐,苦吟谁能休。mò yán bǐ mèng mèi,kǔ yín shuí néng xiū。

杂诗

郑孝胥

仓皇任国事,倏忽岁再易。cāng huáng rèn guó shì,shū hū suì zài yì。
空拳冒白刃,非主反为客。kōng quán mào bái rèn,fēi zhǔ fǎn wèi kè。
拙棋受几子,此局难对弈。zhuō qí shòu jǐ zi,cǐ jú nán duì yì。
何能贪天功,潜转岂人力。hé néng tān tiān gōng,qián zhuǎn qǐ rén lì。
一忍乃致此,失马忽复得。yī rěn nǎi zhì cǐ,shī mǎ hū fù dé。
塞翁不辞瘁,夜起未改昔。sāi wēng bù cí cuì,yè qǐ wèi gǎi xī。
忠信出悬流,稍验身所历。zhōng xìn chū xuán liú,shāo yàn shēn suǒ lì。

杂诗

郑孝胥

老胡笑且诘,何等为王道。lǎo hú xiào qiě jí,hé děng wèi wáng dào。
新邦如婴儿,古语命曰悼。xīn bāng rú yīng ér,gǔ yǔ mìng yuē dào。
扶床犹未能,安敢慕桀骜。fú chuáng yóu wèi néng,ān gǎn mù jié ào。
柔弱生之徒,聊避天下媢。róu ruò shēng zhī tú,liáo bì tiān xià mào。
煦沫幸得活,涸辙逢行潦。xù mò xìng dé huó,hé zhé féng xíng lǎo。
汹汹强弩末,未必穿鲁缟。xiōng xiōng qiáng nǔ mò,wèi bì chuān lǔ gǎo。
仁义殊可惭,甘言姑相报。rén yì shū kě cán,gān yán gū xiāng bào。

杂诗

郑孝胥

此都据高原,旷阔亦可喜。cǐ dōu jù gāo yuán,kuàng kuò yì kě xǐ。
期年增万户,奔凑无远迩。qī nián zēng wàn hù,bēn còu wú yuǎn ěr。
陶渔至于帝,所居辄成市。táo yú zhì yú dì,suǒ jū zhé chéng shì。
四海闻新京,鼎铛犹有耳。sì hǎi wén xīn jīng,dǐng dāng yóu yǒu ěr。
老夫谬承之,自顾已暮齿。lǎo fū miù chéng zhī,zì gù yǐ mù chǐ。
求贤竟何得,徒愧天下士。qiú xián jìng hé dé,tú kuì tiān xià shì。

杂诗

郑孝胥

插架书无多,枕籍只一室。chā jià shū wú duō,zhěn jí zhǐ yī shì。
抛书寻馀味,坐待穿窗日。pāo shū xún yú wèi,zuò dài chuān chuāng rì。
日光天下奇,力解祛抑郁。rì guāng tiān xià qí,lì jiě qū yì yù。
脱身行日中,造化与我一。tuō shēn xíng rì zhōng,zào huà yǔ wǒ yī。
养气塞两间,此语真可必。yǎng qì sāi liǎng jiān,cǐ yǔ zhēn kě bì。

正月十六日奉皇帝即位于新京郊天礼成改元康德

郑孝胥

三王家天下,传子以相继。sān wáng jiā tiān xià,chuán zi yǐ xiāng jì。
秦政称一统,二世至万世。qín zhèng chēng yī tǒng,èr shì zhì wàn shì。
生民立之君,道在仁与义。shēng mín lì zhī jūn,dào zài rén yǔ yì。
仁义自无争,岂为一家计。rén yì zì wú zhēng,qǐ wèi yī jiā jì。
苟以力假仁,上下必征利。gǒu yǐ lì jiǎ rén,shàng xià bì zhēng lì。
举世治此学,自谓巧且智。jǔ shì zhì cǐ xué,zì wèi qiǎo qiě zhì。
日居争敚中,孰能救其弊。rì jū zhēng duó zhōng,shú néng jiù qí bì。

正月十六日奉皇帝即位于新京郊天礼成改元康德

郑孝胥

夏后厄有穷,中绝四十载。xià hòu è yǒu qióng,zhōng jué sì shí zài。
吾皇归满洲,二年定辽海。wú huáng guī mǎn zhōu,èr nián dìng liáo hǎi。
中兴与开创,赫赫有真宰。zhōng xīng yǔ kāi chuàng,hè hè yǒu zhēn zǎi。
人心不忘旧,制胜若因垒。rén xīn bù wàng jiù,zhì shèng ruò yīn lěi。
中原可徐复,修德犹有待。zhōng yuán kě xú fù,xiū dé yóu yǒu dài。
一言几兴邦,惟以敬胜怠。yī yán jǐ xīng bāng,wéi yǐ jìng shèng dài。
忽曰我得天,天命固未改。hū yuē wǒ dé tiān,tiān mìng gù wèi gǎi。

七月二十六日乘飞机赴哈尔滨齐齐哈尔二十八日返京

郑孝胥

莫攀龙鳞附凤翼,空中沉吟驹过隙。mò pān lóng lín fù fèng yì,kōng zhōng chén yín jū guò xì。
计程三千何所见,明灭洪流贯沙碛。jì chéng sān qiān hé suǒ jiàn,míng miè hóng liú guàn shā qì。
松嫩双江争流处,滨市嵯峨耀金碧。sōng nèn shuāng jiāng zhēng liú chù,bīn shì cuó é yào jīn bì。
龙沙万户半疲氓,况有跳梁藏草泽。lóng shā wàn hù bàn pí máng,kuàng yǒu tiào liáng cáng cǎo zé。
老夫探囊失馀智,心雄万夫究何益。lǎo fū tàn náng shī yú zhì,xīn xióng wàn fū jiū hé yì。
明年欲浚万顷湖,先出穷黎登衽席。míng nián yù jùn wàn qǐng hú,xiān chū qióng lí dēng rèn xí。
王道乐土吾未信,归鸟尽飞暮天赤。wáng dào lè tǔ wú wèi xìn,guī niǎo jǐn fēi mù tiān chì。
吁嗟孤掌果难鸣,不有君子何能国。xū jiē gū zhǎng guǒ nán míng,bù yǒu jūn zi hé néng guó。

八月三日飞行自承德历榆关至锦州

郑孝胥

万峰刺天气扬波,奋翼高举苍穹摩。wàn fēng cì tiān qì yáng bō,fèn yì gāo jǔ cāng qióng mó。
白云排空荡银海,虹光鸟影如飞梭。bái yún pái kōng dàng yín hǎi,hóng guāng niǎo yǐng rú fēi suō。
离宫梵宇压关塞,当年万乘频来过。lí gōng fàn yǔ yā guān sāi,dāng nián wàn chéng pín lái guò。
中更世乱虽久废,遗迹犹足辉山河。zhōng gèng shì luàn suī jiǔ fèi,yí jì yóu zú huī shān hé。
南循长城历诸口,戴河秦岛生微涡。nán xún zhǎng chéng lì zhū kǒu,dài hé qín dǎo shēng wēi wō。
海天一碧深可悦,人世迫窄烦张罗。hǎi tiān yī bì shēn kě yuè,rén shì pò zhǎi fán zhāng luó。
腰缠骑鹤兴所至,老去两息道与魔。yāo chán qí hè xīng suǒ zhì,lǎo qù liǎng xī dào yǔ mó。
苏仙华表归有日,旧京在眼勿蹉跎。sū xiān huá biǎo guī yǒu rì,jiù jīng zài yǎn wù cuō tuó。

朝日

郑孝胥

朝日入我窗,晚日射我廊。cháo rì rù wǒ chuāng,wǎn rì shè wǒ láng。
自我有此日,岁月亦已长。zì wǒ yǒu cǐ rì,suì yuè yì yǐ zhǎng。
所思亲与友,明明同日光。suǒ sī qīn yǔ yǒu,míng míng tóng rì guāng。
此日彼共有,舍我归何乡?cǐ rì bǐ gòng yǒu,shě wǒ guī hé xiāng?
九原不见日,伤哉断人肠。jiǔ yuán bù jiàn rì,shāng zāi duàn rén cháng。
圣贤如皦日,何尝异存亡。shèng xián rú jiǎo rì,hé cháng yì cún wáng。
顾语千载人,视影勿仓皇。gù yǔ qiān zài rén,shì yǐng wù cāng huáng。

孔子生日

郑孝胥

尧舜与人同,孔子岂独异。yáo shùn yǔ rén tóng,kǒng zi qǐ dú yì。
而吾异孔子,高远若难至。ér wú yì kǒng zi,gāo yuǎn ruò nán zhì。
绝世作妙语,出之一何易。jué shì zuò miào yǔ,chū zhī yī hé yì。
古今万明哲,未必跻此地。gǔ jīn wàn míng zhé,wèi bì jī cǐ dì。
假年欲学《易》,孰能解其意?造化虽无穷,日用理非邃。jiǎ nián yù xué yì,shú néng jiě qí yì?zào huà suī wú qióng,rì yòng lǐ fēi suì。
人莫不饮食,反省鲜知味。rén mò bù yǐn shí,fǎn shěng xiān zhī wèi。
以此求圣人,或者得所志。yǐ cǐ qiú shèng rén,huò zhě dé suǒ zhì。
死生何足道,后圣必相契。sǐ shēng hé zú dào,hòu shèng bì xiāng qì。
惜哉无孟轲,谁与告来世?xī zāi wú mèng kē,shuí yǔ gào lái shì?

孔子生日

郑孝胥

世人乐久生,固以生为乐。shì rén lè jiǔ shēng,gù yǐ shēng wèi lè。
乐生必恶死,佛老均束缚。lè shēng bì è sǐ,fú lǎo jūn shù fù。
圣云夕死可,岂谓甘冥漠。shèng yún xī sǐ kě,qǐ wèi gān míng mò。
哭颜遂至恸,怀抱亦已恶。kū yán suì zhì tòng,huái bào yì yǐ è。
我生逾圣年,自省甚可怍。wǒ shēng yú shèng nián,zì shěng shén kě zuò。
功名意颇厌,嗜好情更薄。gōng míng yì pǒ yàn,shì hǎo qíng gèng báo。
生存何以遣,又不耽寂寞。shēng cún hé yǐ qiǎn,yòu bù dān jì mò。
鸟兽难同群,吾徒尤落落。niǎo shòu nán tóng qún,wú tú yóu luò luò。
古人或放达,纵酒以自托。gǔ rén huò fàng dá,zòng jiǔ yǐ zì tuō。
儳然不终日,是非昧今昨。chán rán bù zhōng rì,shì fēi mèi jīn zuó。
大哉死乎叹,乘化聊一噱。dà zāi sǐ hū tàn,chéng huà liáo yī jué。

孔子生日

郑孝胥

熟记老将至,时时欲息肩。shú jì lǎo jiāng zhì,shí shí yù xī jiān。
不如有营者,汲汲常忘年。bù rú yǒu yíng zhě,jí jí cháng wàng nián。
尼山不知老,劬学遗忧煎。ní shān bù zhī lǎo,qú xué yí yōu jiān。
犹云乐忘忧,其忧固难捐。yóu yún lè wàng yōu,qí yōu gù nán juān。
孜孜毙乃已,治《易》姑勉旃。zī zī bì nǎi yǐ,zhì yì gū miǎn zhān。
孔颜何所乐,寿夭从其天。kǒng yán hé suǒ lè,shòu yāo cóng qí tiān。
老学若炳烛,吾意殊不然。lǎo xué ruò bǐng zhú,wú yì shū bù rán。
多能实鄙事,作茧真自缠。duō néng shí bǐ shì,zuò jiǎn zhēn zì chán。
颓然且放浪,如鱼跃于渊。tuí rán qiě fàng làng,rú yú yuè yú yuān。
毋为学所役,益智滋可怜。wú wèi xué suǒ yì,yì zhì zī kě lián。
无忧岂非乐,至乐还随缘。wú yōu qǐ fēi lè,zhì lè hái suí yuán。
纵老乐不改,以此得终焉。zòng lǎo lè bù gǎi,yǐ cǐ dé zhōng yān。

寄韬庵

郑孝胥

年年必出关,耄期见筋力。nián nián bì chū guān,mào qī jiàn jīn lì。
诸夏如相谅,岂亦好懿德。zhū xià rú xiāng liàng,qǐ yì hǎo yì dé。
太公归乎来,避纣岂长策。tài gōng guī hū lái,bì zhòu qǐ zhǎng cè。
天下之大老,举世当矜式。tiān xià zhī dà lǎo,jǔ shì dāng jīn shì。
以诗收人心,斯文有正色。yǐ shī shōu rén xīn,sī wén yǒu zhèng sè。
神州论渐改,丕变未可测。shén zhōu lùn jiàn gǎi,pī biàn wèi kě cè。
一朝获顿悟,相率销锋镝。yī cháo huò dùn wù,xiāng lǜ xiāo fēng dī。
重华生诸冯,得意行中国。zhòng huá shēng zhū féng,dé yì xíng zhōng guó。
敢言时无人,救世待深识。gǎn yán shí wú rén,jiù shì dài shēn shí。