古诗词

白洋湖对月

吴锡麒

午过桃源县,暮泊白洋湖。wǔ guò táo yuán xiàn,mù pō bái yáng hú。
月出水风外,悄然帆影孤。yuè chū shuǐ fēng wài,qiāo rán fān yǐng gū。
渔烟澹无际,远梦生菰芦。yú yān dàn wú jì,yuǎn mèng shēng gū lú。
飞鹘从西来,松顶相惊呼。fēi gǔ cóng xī lái,sōng dǐng xiāng jīng hū。
骊龙起深壑,簸弄颔下珠。lí lóng qǐ shēn hè,bǒ nòng hàn xià zhū。
白光互凌乱,众星若亡逋。bái guāng hù líng luàn,zhòng xīng ruò wáng bū。
阴寒交袭人,热痱一个无。yīn hán jiāo xí rén,rè fèi yī gè wú。
客船争利涉,我独具酒壶。kè chuán zhēng lì shè,wǒ dú jù jiǔ hú。
荒波渺千里,冥冥念前途。huāng bō miǎo qiān lǐ,míng míng niàn qián tú。
吴锡麒

吴锡麒

吴锡麒(1746~1818)清代文学家。字圣征,号谷人。钱塘(今浙江杭州)人。 乾隆四十年(1775)进士。曾为翰林院庶吉士,授编修。后两度充会试同考官,擢右赞善,入直上书房,转侍讲侍读,升国子监祭酒。他生性耿直,不趋权贵,但名著公卿间。在上书房时,与皇曾孙相处甚洽,成为莫逆之交,凡得一帖一画,必一起题跋,深受礼遇。后以亲老乞养归里。主讲扬州安定乐仪书院安定、爰山、云间等书院至终,时时注意提拔有才之士。有子吴清皋、吴清鹏。 吴锡麒的作品>>

猜您喜欢

少年游

吴锡麒

江南三月听莺天,买酒莫论钱。jiāng nán sān yuè tīng yīng tiān,mǎi jiǔ mò lùn qián。
晚笋余花,绿阴青子,春老夕阳前。wǎn sǔn yú huā,lǜ yīn qīng zi,chūn lǎo xī yáng qián。
欲寻旧梦前溪去,过了柳三眠。yù xún jiù mèng qián xī qù,guò le liǔ sān mián。
桑径人稀,吴蚕才动,寒倚一梯烟。sāng jìng rén xī,wú cán cái dòng,hán yǐ yī tī yān。

长相思·以书寄西泠诸友,即题其后

吴锡麒

说相思,问相思,枫落吴江雁去迟。shuō xiāng sī,wèn xiāng sī,fēng luò wú jiāng yàn qù chí。
天寒二九时。tiān hán èr jiǔ shí。
怨谁知?yuàn shuí zhī?
梦谁知?可有梅花寄一枝?雪来翠羽飞。mèng shuí zhī?kě yǒu méi huā jì yī zhī?xuě lái cuì yǔ fēi。

临江仙·夜泊瓜洲

吴锡麒

月黑星移灯屡闪,依稀打过初更。yuè hēi xīng yí dēng lǚ shǎn,yī xī dǎ guò chū gèng。
清游如此太多情。qīng yóu rú cǐ tài duō qíng。
豆花凉帖地,知雨咽虫声。dòu huā liáng tiē dì,zhī yǔ yàn chóng shēng。
渐逼疏蓬风淅淅,几家茅屋都扃。jiàn bī shū péng fēng xī xī,jǐ jiā máo wū dōu jiōng。
茨茹荷叶认零星。cí rú hé yè rèn líng xīng。
不知潮欲落,渔梦悄然生。bù zhī cháo yù luò,yú mèng qiāo rán shēng。

菩萨蛮

吴锡麒

春波软荡红楼水,多时不放莺儿起。chūn bō ruǎn dàng hóng lóu shuǐ,duō shí bù fàng yīng ér qǐ。
一样夕阳天,留寒待禁烟。yī yàng xī yáng tiān,liú hán dài jìn yān。
已是人消瘦,只此情依旧。yǐ shì rén xiāo shòu,zhǐ cǐ qíng yī jiù。
可奈别离何,明朝杨柳多。kě nài bié lí hé,míng cháo yáng liǔ duō。

读放翁集

吴锡麒

铁马金戈梦不成,熏炉茗碗寄余情。tiě mǎ jīn gē mèng bù chéng,xūn lú míng wǎn jì yú qíng。
苏黄以外无其匹,梁益之间老此生。sū huáng yǐ wài wú qí pǐ,liáng yì zhī jiān lǎo cǐ shēng。
击贼未忘垂钓日,临终如唱渡河声。jī zéi wèi wàng chuí diào rì,lín zhōng rú chàng dù hé shēng。
长吟直与精灵接,千亿梅花坐月明。zhǎng yín zhí yǔ jīng líng jiē,qiān yì méi huā zuò yuè míng。

九日登临江亭

吴锡麒

登高故事畏人夸,九日天涯又水涯。dēng gāo gù shì wèi rén kuā,jiǔ rì tiān yá yòu shuǐ yá。
江影明边初落雁,夕阳黄处独看花。jiāng yǐng míng biān chū luò yàn,xī yáng huáng chù dú kàn huā。
相思兄弟难成梦,如此亭台不是家。xiāng sī xiōng dì nán chéng mèng,rú cǐ tíng tái bù shì jiā。
输与沙鸥心迹好,一汀秋色住蒹葭。shū yǔ shā ōu xīn jì hǎo,yī tīng qiū sè zhù jiān jiā。

虎丘

吴锡麒

虎气消沈鹤市荒,东风容易客回肠。hǔ qì xiāo shěn hè shì huāng,dōng fēng róng yì kè huí cháng。
贞娘墓上年年柳,画了春愁画夕阳。zhēn niáng mù shàng nián nián liǔ,huà le chūn chóu huà xī yáng。

虎丘

吴锡麒

水阁家家风幔开,画阑曲折粉塘回。shuǐ gé jiā jiā fēng màn kāi,huà lán qū zhé fěn táng huí。
冶香轻似落花过,快橹瞥如飞燕来。yě xiāng qīng shì luò huā guò,kuài lǔ piē rú fēi yàn lái。

虎丘

吴锡麒

看红看白数花枝,传唱朱翁乐府词。kàn hóng kàn bái shù huā zhī,chuán chàng zhū wēng lè fǔ cí。
一半樱桃一半笋,送春天气不多时。yī bàn yīng táo yī bàn sǔn,sòng chūn tiān qì bù duō shí。

钓台谒严子陵祠

吴锡麒

肥遁先生志,祠堂重此州。féi dùn xiān shēng zhì,cí táng zhòng cǐ zhōu。
一星终古客,落日大江流。yī xīng zhōng gǔ kè,luò rì dà jiāng liú。
帝业推铜马,闲身羡野鸥。dì yè tuī tóng mǎ,xián shēn xiàn yě ōu。
谁传男子在,徒枉故人求。shuí chuán nán zi zài,tú wǎng gù rén qiú。
币乃同汤聘,竿终笑吕投。bì nǎi tóng tāng pìn,gān zhōng xiào lǚ tóu。
功名轻骥足,风雨老羊裘。gōng míng qīng jì zú,fēng yǔ lǎo yáng qiú。
痴甚贻书霸,狂哉洗耳由。chī shén yí shū bà,kuáng zāi xǐ ěr yóu。
耦耕仙侣共,立传逸民牧。ǒu gēng xiān lǚ gòng,lì chuán yì mín mù。
我亦闻风起,因来系榜游。wǒ yì wén fēng qǐ,yīn lái xì bǎng yóu。
苍苍迷万壑,咄咄感千秋。cāng cāng mí wàn hè,duō duō gǎn qiān qiū。
大树凋名将,云台失列侯。dà shù diāo míng jiāng,yún tái shī liè hóu。
谶谁陈赤伏,亭已圮芜蒌。chèn shuí chén chì fú,tíng yǐ pǐ wú lóu。
白发看遗像,青山有故丘。bái fā kàn yí xiàng,qīng shān yǒu gù qiū。
几家绵子姓,七里聚渔讴。jǐ jiā mián zi xìng,qī lǐ jù yú ōu。
顽懦犹能激,孤高不可俦。wán nuò yóu néng jī,gū gāo bù kě chóu。
惟应竹如意,遗响答峰头。wéi yīng zhú rú yì,yí xiǎng dá fēng tóu。

狮子林歌

吴锡麒

雄雷震空六甲驱,空青塞户阴模糊。xióng léi zhèn kōng liù jiǎ qū,kōng qīng sāi hù yīn mó hú。
卷毛舕舌形状殊,逃尽虎豹豺狼貙。juǎn máo tàn shé xíng zhuàng shū,táo jǐn hǔ bào chái láng chū。
谛视细细苍苔铺,伏而不动非石乎。dì shì xì xì cāng tái pù,fú ér bù dòng fēi shí hū。
陡回惊悸生欢娱,洞天咫尺开仙都。dǒu huí jīng jì shēng huān yú,dòng tiān zhǐ chǐ kāi xiān dōu。
中不百亩蛇线纡,五里十里盘崎岖。zhōng bù bǎi mǔ shé xiàn yū,wǔ lǐ shí lǐ pán qí qū。
前之升者猱附涂,以踵摩顶仰可呼。qián zhī shēng zhě náo fù tú,yǐ zhǒng mó dǐng yǎng kě hū。
忽然索之又亡逋,白日在空午欲晡。hū rán suǒ zhī yòu wáng bū,bái rì zài kōng wǔ yù bū。
翻身跳入壶公壶。fān shēn tiào rù hú gōng hú。
四壁翠洒松雨粗。sì bì cuì sǎ sōng yǔ cū。
松生石隙老更腴,不阶尺土元气扶。sōng shēng shí xì lǎo gèng yú,bù jiē chǐ tǔ yuán qì fú。
松耶石耶德不孤,石以松古青逼肤,松以石怪垂龙胡。sōng yé shí yé dé bù gū,shí yǐ sōng gǔ qīng bī fū,sōng yǐ shí guài chuí lóng hú。
天风来往调笙竽,满身云气留斯须。tiān fēng lái wǎng diào shēng yú,mǎn shēn yún qì liú sī xū。
出门舆马喧九衢,胸中了了丘壑俱。chū mén yú mǎ xuān jiǔ qú,xiōng zhōng le le qiū hè jù。
吁嗟乎!胸中了了丘壑俱,千秋画本思倪迂。xū jiē hū!xiōng zhōng le le qiū hè jù,qiān qiū huà běn sī ní yū。

仲家浅

吴锡麒

凫云吹欲落,峄雨晴不飞。fú yún chuī yù luò,yì yǔ qíng bù fēi。
万柳绿无次,高低隐斜晖。wàn liǔ lǜ wú cì,gāo dī yǐn xié huī。
其上仲子庙,俯瞰渔家矶。qí shàng zhòng zi miào,fǔ kàn yú jiā jī。
庙前晒破网,墙上堆蓑衣。miào qián shài pò wǎng,qiáng shàng duī suō yī。
即是其子姓,百代犹相依。jí shì qí zi xìng,bǎi dài yóu xiāng yī。
惭予负米人,轻自离庭闱。cán yǔ fù mǐ rén,qīng zì lí tíng wéi。
愿言诉怀抱,不见剑佩归。yuàn yán sù huái bào,bù jiàn jiàn pèi guī。
天暝水风大,月上人影稀。tiān míng shuǐ fēng dà,yuè shàng rén yǐng xī。
安得农丈人,鸡黍慰我饥。ān dé nóng zhàng rén,jī shǔ wèi wǒ jī。

题邝湛若砚铭并洗砚池题字拓本

吴锡麒

君诗乃在潇湘洞庭间,啼残竹魄凋兰颜。jūn shī nǎi zài xiāo xiāng dòng tíng jiān,tí cán zhú pò diāo lán yán。
乞归一勺楚江水,手洗芙蓉不自闲。qǐ guī yī sháo chǔ jiāng shuǐ,shǒu xǐ fú róng bù zì xián。
此砚从君共往还,此池流水日潺湲。cǐ yàn cóng jūn gòng wǎng hái,cǐ chí liú shuǐ rì chán yuán。
海南遗字老风雨,谁念畸人阅历艰。hǎi nán yí zì lǎo fēng yǔ,shuí niàn jī rén yuè lì jiān。
高莫高于鸦咋山,远莫远于鬼门关。gāo mò gāo yú yā zǎ shān,yuǎn mò yuǎn yú guǐ mén guān。
天令绝域显文字,铜柱细剔苔花斑。tiān lìng jué yù xiǎn wén zì,tóng zhù xì tī tái huā bān。
壶笙芦管尽收拾,记成《赤雅》谁能删。hú shēng lú guǎn jǐn shōu shí,jì chéng chì yǎ shuí néng shān。
蓝胡二月歌群蛮,亸娘妙舞摇花鬘。lán hú èr yuè gē qún mán,duǒ niáng miào wǔ yáo huā mán。
鸲之鹆之双活眼,见君手画蛾眉弯。qú zhī yù zhī shuāng huó yǎn,jiàn jūn shǒu huà é méi wān。
归来抱琴死忠义,片石寂寞留人寰。guī lái bào qín sǐ zhōng yì,piàn shí jì mò liú rén huán。
招君魂兮渺渺,石有泪兮潸潸,云车雾驾安能攀。zhāo jūn hún xī miǎo miǎo,shí yǒu lèi xī shān shān,yún chē wù jià ān néng pān。
天风飒飒夜泉起,明福洞边闻佩环。tiān fēng sà sà yè quán qǐ,míng fú dòng biān wén pèi huán。

文丞相琴歌

吴锡麒

上弦谡谡松风鸣,下弦汩汩乃作厓山之海声。shàng xián sù sù sōng fēng míng,xià xián gǔ gǔ nǎi zuò yá shān zhī hǎi shēng。
当时一弹再鼓处,山石欲裂天为惊。dāng shí yī dàn zài gǔ chù,shān shí yù liè tiān wèi jīng。
永嘉道出清原寺,雨黑镫昏不成睡。yǒng jiā dào chū qīng yuán sì,yǔ hēi dèng hūn bù chéng shuì。
手挥行箧七条弦,诗写孤臣两行泪。shǒu huī xíng qiè qī tiáo xián,shī xiě gū chén liǎng xíng lèi。
泣山鬼兮云沈沈,感君恩兮波深深。qì shān guǐ xī yún shěn shěn,gǎn jūn ēn xī bō shēn shēn。
哀哉丞相琴,即是丞相心。āi zāi chéng xiāng qín,jí shì chéng xiāng xīn。
糁羹尚记板桥道,麦饭谁哭冬青林。sǎn gēng shàng jì bǎn qiáo dào,mài fàn shuí kū dōng qīng lín。
景炎时事可知矣,空抱壮怀犹不已。jǐng yán shí shì kě zhī yǐ,kōng bào zhuàng huái yóu bù yǐ。
五坡岭,零丁洋,可怜道路摧肝肠。wǔ pō lǐng,líng dīng yáng,kě lián dào lù cuī gān cháng。
何如青原山中留宿夜,清商一曲龙吟长。hé rú qīng yuán shān zhōng liú sù yè,qīng shāng yī qū lóng yín zhǎng。
生在南天死北地,流落孤琴旧时字。shēng zài nán tiān sǐ běi dì,liú luò gū qín jiù shí zì。
故友惟留玉带生,西台已碎竹如意。gù yǒu wéi liú yù dài shēng,xī tái yǐ suì zhú rú yì。
吁嗟乎,坏漆凄凉五百秋,茫茫谁刺海滨舟。xū jiē hū,huài qī qī liáng wǔ bǎi qiū,máng máng shuí cì hǎi bīn zhōu。
高山流水臣心在,尚欲黄冠故国游。gāo shān liú shuǐ chén xīn zài,shàng yù huáng guān gù guó yóu。

古北口迤南一带群山秀峙松栝特盛

吴锡麒

我行趋而东,朝晖射我西。wǒ xíng qū ér dōng,cháo huī shè wǒ xī。
群峰侧面出,云气高不低。qún fēng cè miàn chū,yún qì gāo bù dī。
其下覆松栝,寒重翠屡迷。qí xià fù sōng guā,hán zhòng cuì lǚ mí。
残雪时一片,皎若孤鹤栖。cán xuě shí yī piàn,jiǎo ruò gū hè qī。
茅屋四五家,樵汲相提携。máo wū sì wǔ jiā,qiáo jí xiāng tí xié。
风吹斧声堕,林束炊烟齐。fēng chuī fǔ shēng duò,lín shù chuī yān qí。
不谓塞上山,有此物外蹊。bù wèi sāi shàng shān,yǒu cǐ wù wài qī。
冥冥若相系,迹往神为稽。míng míng ruò xiāng xì,jì wǎng shén wèi jī。
1612