古诗词

和唐张谓韵

陶元淳

道路非难作吏难,一洲鳌背立郊坛。dào lù fēi nán zuò lì nán,yī zhōu áo bèi lì jiāo tán。
人言琼管曾开府,我道囚山合挂冠。rén yán qióng guǎn céng kāi fǔ,wǒ dào qiú shān hé guà guān。
万里亲知春梦断,一生事业暮潮寒。wàn lǐ qīn zhī chūn mèng duàn,yī shēng shì yè mù cháo hán。
新恩已是投荒处,却望新恩福地看。xīn ēn yǐ shì tóu huāng chù,què wàng xīn ēn fú dì kàn。

陶元淳

清江苏常熟人,字子师。康熙二十七年进士,知广东昌化县知县,自奉俭约,常至村落间,了解居民疾苦。署知崖州事,旋卒。有《南崖集》、《明吏传》、《广东志》等。 陶元淳的作品>>

猜您喜欢

臬使刘公枉书惠存诗以志感

陶元淳

一官万里尹蒿莱,几个生前归去来。yī guān wàn lǐ yǐn hāo lái,jǐ gè shēng qián guī qù lái。
况复劳心阳子拙,敢云流涕贾生才。kuàng fù láo xīn yáng zi zhuō,gǎn yún liú tì jiǎ shēng cái。
晴消瘴雾千山净,春到蛮花满地开。qíng xiāo zhàng wù qiān shān jìng,chūn dào mán huā mǎn dì kāi。
从此不愁风土异,生还终望我公哀。cóng cǐ bù chóu fēng tǔ yì,shēng hái zhōng wàng wǒ gōng āi。

和唐张谓韵

陶元淳

如此穷途欲进难,朝天漫上越王坛。rú cǐ qióng tú yù jìn nán,cháo tiān màn shàng yuè wáng tán。
局高不合伸强项,逐裸何须岸大冠。jú gāo bù hé shēn qiáng xiàng,zhú luǒ hé xū àn dà guān。
徼外山河逢客醉,心头铁石向人寒。jiǎo wài shān hé féng kè zuì,xīn tóu tiě shí xiàng rén hán。
长安日下犹言远,穷海孤臣那得看。zhǎng ān rì xià yóu yán yuǎn,qióng hǎi gū chén nà dé kàn。