古诗词

会经堂海棠用坡公定惠院韵寄怀林颖叔京兆王廷尉定甫丈

董文涣

会经堂前饶众木,不与凡花溷幽独。huì jīng táng qián ráo zhòng mù,bù yǔ fán huā hùn yōu dú。
旬日文书苦困人,眼前何物能医俗。xún rì wén shū kǔ kùn rén,yǎn qián hé wù néng yī sú。
朝来绕树得休暇,忽惊身在锦绣谷。cháo lái rào shù dé xiū xiá,hū jīng shēn zài jǐn xiù gǔ。
露萼回看红映窗,风枝卬见高过屋。lù è huí kàn hóng yìng chuāng,fēng zhī áng jiàn gāo guò wū。
不嫌帘烛隔霄汉,但恨楼台少竹肉。bù xián lián zhú gé xiāo hàn,dàn hèn lóu tái shǎo zhú ròu。
添酒从招月下魂,宵深清梦犹难足。tiān jiǔ cóng zhāo yuè xià hún,xiāo shēn qīng mèng yóu nán zú。
闻道京兆手亲植,新年正及春景淑。wén dào jīng zhào shǒu qīn zhí,xīn nián zhèng jí chūn jǐng shū。
当时廷尉聊戏言,雅话居然属餍腹。dāng shí tíng wèi liáo xì yán,yǎ huà jū rán shǔ yàn fù。
讵知胜事偏我值,蔚蔚充庭如立竹。jù zhī shèng shì piān wǒ zhí,wèi wèi chōng tíng rú lì zhú。
秋风两度牵诗怀,闭户蓬蒿森满目。qiū fēng liǎng dù qiān shī huái,bì hù péng hāo sēn mǎn mù。
今来赏心已天幸,未免联吟更望蜀。jīn lái shǎng xīn yǐ tiān xìng,wèi miǎn lián yín gèng wàng shǔ。
花开安得二公同,传语西飞寄两鹄。huā kāi ān dé èr gōng tóng,chuán yǔ xī fēi jì liǎng gǔ。
赏者不栽栽不赏,世间万事总回曲。shǎng zhě bù zāi zāi bù shǎng,shì jiān wàn shì zǒng huí qū。
后来桃李应更多,好爱棠阴勿轻触。hòu lái táo lǐ yīng gèng duō,hǎo ài táng yīn wù qīng chù。

董文涣

董文涣,初名文焕,字砚樵,洪洞人。咸丰丙辰进士,改庶吉士,授检讨,历官甘肃甘凉道。有《岘嶕山房集》。 董文涣的作品>>

猜您喜欢

西山纪游

董文涣

古殿耿佛镫,更深还独往。gǔ diàn gěng fú dèng,gèng shēn hái dú wǎng。
一气失楼台,观空远无象。yī qì shī lóu tái,guān kōng yuǎn wú xiàng。
经梵出云中,寻声不知向。jīng fàn chū yún zhōng,xún shēng bù zhī xiàng。
四山合混茫,迥立霄汉上。sì shān hé hùn máng,jiǒng lì xiāo hàn shàng。
万缘此时静,下界闻鸡唱。wàn yuán cǐ shí jìng,xià jiè wén jī chàng。
夜气方返初,机怀倏萌曩。yè qì fāng fǎn chū,jī huái shū méng nǎng。
豫惜遄晨驾,暂许谢尘鞅。yù xī chuán chén jià,zàn xǔ xiè chén yāng。
曙色收孤烟,东峰一星朗。shǔ sè shōu gū yān,dōng fēng yī xīng lǎng。
1612