古诗词

盆兰

郑板桥

春兰未了夏兰开,万事催人莫要呆;chūn lán wèi le xià lán kāi,wàn shì cuī rén mò yào dāi;
阅尽荣枯是盆盎,几回拔去几回栽。yuè jǐn róng kū shì pén àng,jǐ huí bá qù jǐ huí zāi。
郑燮

郑燮

郑板桥(1693—1765)清代官吏、书画家、文学家。名燮,字克柔,汉族,江苏兴化人。一生主要客居扬州,以卖画为生。“扬州八怪”之一。其诗、书、画均旷世独立,,世称“三绝”,擅画兰、竹、石、松、菊等植物,其中画竹已五十余年,成就最为突出。著有《板桥全集》。  康熙秀才、雍正举人、乾隆元年进士。中进士后曾历官河南范县、山东潍县知县,有惠政。以请臻饥民忤大吏,乞疾归。 郑燮的作品>>

猜您喜欢

道情十首

郑板桥

老渔翁,一钓竿,靠山崖,傍水湾,扁舟来往无牵绊。lǎo yú wēng,yī diào gān,kào shān yá,bàng shuǐ wān,biǎn zhōu lái wǎng wú qiān bàn。
沙鸥点点轻波远,荻港萧萧白昼寒。shā ōu diǎn diǎn qīng bō yuǎn,dí gǎng xiāo xiāo bái zhòu hán。
高歌一曲斜阳晚,一霎时、波摇金影,蓦抬头、月上东山。gāo gē yī qū xié yáng wǎn,yī shà shí bō yáo jīn yǐng,mò tái tóu yuè shàng dōng shān。

道情十首

郑板桥

老樵夫,自砍柴,捆青松,夹绿槐,茫茫野草秋山外。lǎo qiáo fū,zì kǎn chái,kǔn qīng sōng,jiā lǜ huái,máng máng yě cǎo qiū shān wài。
丰碑是处成荒冢,华表千寻卧碧苔。fēng bēi shì chù chéng huāng zhǒng,huá biǎo qiān xún wò bì tái。
坟前石马磨刀坏,倒不如、闲钱沽酒,醉醺醺、山径归来。fén qián shí mǎ mó dāo huài,dào bù rú xián qián gū jiǔ,zuì xūn xūn shān jìng guī lái。

道情十首

郑板桥

老头陀,古庙中,自烧香,自打钟,兔葵燕麦闲斋供。lǎo tóu tuó,gǔ miào zhōng,zì shāo xiāng,zì dǎ zhōng,tù kuí yàn mài xián zhāi gōng。
山门破落无关锁,斜日苍黄有乱松。shān mén pò luò wú guān suǒ,xié rì cāng huáng yǒu luàn sōng。
秋星闪烁颓垣缝,黑漆漆、蒲团打坐,夜烧茶、炉火通红。qiū xīng shǎn shuò tuí yuán fèng,hēi qī qī pú tuán dǎ zuò,yè shāo chá lú huǒ tōng hóng。

道情十首

郑板桥

水田衣,老道人,背葫芦,戴袱巾,棕鞋布袜相厮称。shuǐ tián yī,lǎo dào rén,bèi hú lú,dài fú jīn,zōng xié bù wà xiāng sī chēng。
修琴卖药般般会,捉鬼拿妖件件能。xiū qín mài yào bān bān huì,zhuō guǐ ná yāo jiàn jiàn néng。
白云红叶归山径,闻说道、悬岩结屋,却教人、何处可寻?bái yún hóng yè guī shān jìng,wén shuō dào xuán yán jié wū,què jiào rén hé chù kě xún?

道情十首

郑板桥

老书生,白屋中,说黄虞,道古风,许多后辈高科中。lǎo shū shēng,bái wū zhōng,shuō huáng yú,dào gǔ fēng,xǔ duō hòu bèi gāo kē zhōng。
门前仆从雄如虎,陌上旌旗去似龙。mén qián pū cóng xióng rú hǔ,mò shàng jīng qí qù shì lóng。
一朝势落成春梦,倒不如、蓬门僻巷,教几个、小小蒙童。yī cháo shì luò chéng chūn mèng,dào bù rú péng mén pì xiàng,jiào jǐ gè xiǎo xiǎo méng tóng。

道情十首

郑板桥

尽风流,小乞儿,数莲花,唱竹枝,千门打鼓沿街市。jǐn fēng liú,xiǎo qǐ ér,shù lián huā,chàng zhú zhī,qiān mén dǎ gǔ yán jiē shì。
桥边日出犹酣睡,山外斜阳已早归。qiáo biān rì chū yóu hān shuì,shān wài xié yáng yǐ zǎo guī。
残杯冷炙饶滋味,醉倒在、回廊古庙,一凭他、雨打风吹。cán bēi lěng zhì ráo zī wèi,zuì dào zài huí láng gǔ miào,yī píng tā yǔ dǎ fēng chuī。

道情十首

郑板桥

掩柴扉,怕出头,剪西风,菊径秋,看看又是重阳后。yǎn chái fēi,pà chū tóu,jiǎn xī fēng,jú jìng qiū,kàn kàn yòu shì zhòng yáng hòu。
几行衰草迷山郭,一片残阳下酒楼。jǐ xíng shuāi cǎo mí shān guō,yī piàn cán yáng xià jiǔ lóu。
栖鸦点上萧萧柳,撮几句、盲辞瞎话,交还他、铁板歌喉。qī yā diǎn shàng xiāo xiāo liǔ,cuō jǐ jù máng cí xiā huà,jiāo hái tā tiě bǎn gē hóu。

道情十首

郑板桥

邈唐虞,远夏殷,卷宗周,入暴秦,争雄七国相兼并。miǎo táng yú,yuǎn xià yīn,juǎn zōng zhōu,rù bào qín,zhēng xióng qī guó xiāng jiān bìng。
文章两汉空陈迹,金粉南朝总废尘。wén zhāng liǎng hàn kōng chén jì,jīn fěn nán cháo zǒng fèi chén。
李唐赵宋慌忙尽,最可叹、龙盘虎踞,尽销磨、燕子春灯。lǐ táng zhào sòng huāng máng jǐn,zuì kě tàn lóng pán hǔ jù,jǐn xiāo mó yàn zi chūn dēng。

道情十首

郑板桥

吊龙逢,哭比干,羡庄周,拜老聃,未央宫里王孙惨。diào lóng féng,kū bǐ gàn,xiàn zhuāng zhōu,bài lǎo dān,wèi yāng gōng lǐ wáng sūn cǎn。
南来薏苡徒兴谤,七尺珊瑚只自残。nán lái yì yǐ tú xīng bàng,qī chǐ shān hú zhǐ zì cán。
孔明枉作那英雄汉,早知道、茅庐高卧,省多少、六出祁山。kǒng míng wǎng zuò nà yīng xióng hàn,zǎo zhī dào máo lú gāo wò,shěng duō shǎo liù chū qí shān。

道情十首

郑板桥

拨琵琶,续续弹,唤庸愚,警懦顽,四条弦上多哀怨。bō pí pá,xù xù dàn,huàn yōng yú,jǐng nuò wán,sì tiáo xián shàng duō āi yuàn。
黄沙白草无人迹,古戍寒云乱鸟还。huáng shā bái cǎo wú rén jì,gǔ shù hán yún luàn niǎo hái。
虞罗惯打孤飞雁,收拾起、渔樵事业,任从他、风雪关山。yú luó guàn dǎ gū fēi yàn,shōu shí qǐ yú qiáo shì yè,rèn cóng tā fēng xuě guān shān。

沁园春·恨

郑板桥

花亦无知,月亦无聊,酒亦无灵。huā yì wú zhī,yuè yì wú liáo,jiǔ yì wú líng。
把夭桃斫断,煞他风景;鹦哥煮熟,佐我杯羹。bǎ yāo táo zhuó duàn,shā tā fēng jǐng;yīng gē zhǔ shú,zuǒ wǒ bēi gēng。
焚砚烧书,椎琴裂画,毁尽文章抹尽名。fén yàn shāo shū,chuí qín liè huà,huǐ jǐn wén zhāng mǒ jǐn míng。
荥阳郑,有慕歌家世,乞食风情。xíng yáng zhèng,yǒu mù gē jiā shì,qǐ shí fēng qíng。
单寒骨相难更,笑席帽青衫太瘦生。dān hán gǔ xiāng nán gèng,xiào xí mào qīng shān tài shòu shēng。
看蓬门秋草,年年破巷,疏窗细雨,夜夜孤灯。kàn péng mén qiū cǎo,nián nián pò xiàng,shū chuāng xì yǔ,yè yè gū dēng。
难道天公,还箝恨口,不许长吁一两声?癫狂甚,取乌丝百幅,细写凄清。nán dào tiān gōng,hái qián hèn kǒu,bù xǔ zhǎng xū yī liǎng shēng?diān kuáng shén,qǔ wū sī bǎi fú,xì xiě qī qīng。

竹枝词

郑板桥

几家活计卖青山,石块堆来锦绣斑。jǐ jiā huó jì mài qīng shān,shí kuài duī lái jǐn xiù bān。
薄暮回车人半醉,乱雅声里唱歌还。báo mù huí chē rén bàn zuì,luàn yǎ shēng lǐ chàng gē hái。

竹枝词

郑板桥

水流曲曲树重重,树里春山一两峰。shuǐ liú qū qū shù zhòng zhòng,shù lǐ chūn shān yī liǎng fēng。
茅屋深藏人不见,数声鸡犬夕阳中。máo wū shēn cáng rén bù jiàn,shù shēng jī quǎn xī yáng zhōng。

念奴娇·方景两先生庙

郑板桥

乾坤欹侧,藉豪英几辈,半空撑住。qián kūn yī cè,jí háo yīng jǐ bèi,bàn kōng chēng zhù。
千古龙逢源不死,七窍比干肺腑。qiān gǔ lóng féng yuán bù sǐ,qī qiào bǐ gàn fèi fǔ。
竹杖麻衣,朱袍白刃,朴拙为艰苦。zhú zhàng má yī,zhū páo bái rèn,pǔ zhuō wèi jiān kǔ。
信心而出,自家不解何故。xìn xīn ér chū,zì jiā bù jiě hé gù。
也知稷契皋夔,闳颠散适,岳降维申甫。yě zhī jì qì gāo kuí,hóng diān sàn shì,yuè jiàng wéi shēn fǔ。
彼自承平吾破裂,题目原非一路。bǐ zì chéng píng wú pò liè,tí mù yuán fēi yī lù。
十族全诛,皮囊万段,魂魄雄而武。shí zú quán zhū,pí náng wàn duàn,hún pò xióng ér wǔ。
世间鼠辈,如何妆得老虎!shì jiān shǔ bèi,rú hé zhuāng dé lǎo hǔ!

念奴娇·长干里

郑燮

逶迤曲巷,在春城斜角,绿杨荫里。wēi yí qū xiàng,zài chūn chéng xié jiǎo,lǜ yáng yīn lǐ。
赭白青黄墙砌石,门映碧溪流水。zhě bái qīng huáng qiáng qì shí,mén yìng bì xī liú shuǐ。
细雨饧箫,斜阳牧笛,一径穿桃李。xì yǔ táng xiāo,xié yáng mù dí,yī jìng chuān táo lǐ。
风吹花落,落花风又吹起。fēng chuī huā luò,luò huā fēng yòu chuī qǐ。
更兼处处缫车,家家社燕,江介风光美。gèng jiān chù chù sāo chē,jiā jiā shè yàn,jiāng jiè fēng guāng měi。
四月樱桃红满市,雪片鲥鱼刀。sì yuè yīng táo hóng mǎn shì,xuě piàn shí yú dāo。
淮水秋清,钟山暮紫,老马耕闲地。huái shuǐ qiū qīng,zhōng shān mù zǐ,lǎo mǎ gēng xián dì。
一丘一壑,吾将终老于此。yī qiū yī hè,wú jiāng zhōng lǎo yú cǐ。
7112345