古诗词

逃荒行

郑板桥

十日卖一儿,五日卖一妇。shí rì mài yī ér,wǔ rì mài yī fù。
来日剩一身,茫茫即长路。lái rì shèng yī shēn,máng máng jí zhǎng lù。
长路迂以远,关山杂豺虎。zhǎng lù yū yǐ yuǎn,guān shān zá chái hǔ。
天荒虎不饥,旰人饲岩阻。tiān huāng hǔ bù jī,gàn rén sì yán zǔ。
豺狼白昼出,诸村乱击鼓。chái láng bái zhòu chū,zhū cūn luàn jī gǔ。
嗟予皮发焦,骨断折腰膂。jiē yǔ pí fā jiāo,gǔ duàn zhé yāo lǚ。
见人目先瞪,得食咽反吐。jiàn rén mù xiān dèng,dé shí yàn fǎn tǔ。
不堪充虎饿,虎亦弃不取。bù kān chōng hǔ è,hǔ yì qì bù qǔ。
道旁见遗婴,怜拾置担釜。dào páng jiàn yí yīng,lián shí zhì dān fǔ。
卖尽自家儿,反为他人抚。mài jǐn zì jiā ér,fǎn wèi tā rén fǔ。
路妇有同伴,怜而与之乳。lù fù yǒu tóng bàn,lián ér yǔ zhī rǔ。
咽咽怀中声,咿咿口中语。yàn yàn huái zhōng shēng,yī yī kǒu zhōng yǔ。
似欲呼爷娘,言笑令人楚。shì yù hū yé niáng,yán xiào lìng rén chǔ。
千里山海关,万里辽阳戍。qiān lǐ shān hǎi guān,wàn lǐ liáo yáng shù。
严城啮夜星,村镫照秋浒。yán chéng niè yè xīng,cūn dèng zhào qiū hǔ。
长桥浮水面,风号浪偏怒。zhǎng qiáo fú shuǐ miàn,fēng hào làng piān nù。
欲渡不敢撄,桥滑足无屦。yù dù bù gǎn yīng,qiáo huá zú wú jù。
前牵复后曳,一跌不复举。qián qiān fù hòu yè,yī diē bù fù jǔ。
过桥歇古庙,聒耳闻乡语。guò qiáo xiē gǔ miào,guā ěr wén xiāng yǔ。
妇人叙亲姻,男儿说门户。fù rén xù qīn yīn,nán ér shuō mén hù。
欢言夜不眠,似欲忘愁苦。huān yán yè bù mián,shì yù wàng chóu kǔ。
未明复起行,霞光影踽踽。wèi míng fù qǐ xíng,xiá guāng yǐng jǔ jǔ。
边墙渐以南,黄沙浩无宇。biān qiáng jiàn yǐ nán,huáng shā hào wú yǔ。
或云薛白衣,征辽从此去。huò yún xuē bái yī,zhēng liáo cóng cǐ qù。
或云隋炀皇,高丽拜雄武。huò yún suí yáng huáng,gāo lì bài xióng wǔ。
初到若夙经,艰辛更谈古。chū dào ruò sù jīng,jiān xīn gèng tán gǔ。
幸遇新主人,区脱与眠处。xìng yù xīn zhǔ rén,qū tuō yǔ mián chù。
长犁开古迹,春田耕细雨。zhǎng lí kāi gǔ jì,chūn tián gēng xì yǔ。
字牧马牛羊,斜阳谷量数。zì mù mǎ niú yáng,xié yáng gǔ liàng shù。
身安心转悲,天南渺何许。shēn ān xīn zhuǎn bēi,tiān nán miǎo hé xǔ。
万事不可言,临风泪如注。wàn shì bù kě yán,lín fēng lèi rú zhù。
郑燮

郑燮

郑板桥(1693—1765)清代官吏、书画家、文学家。名燮,字克柔,汉族,江苏兴化人。一生主要客居扬州,以卖画为生。“扬州八怪”之一。其诗、书、画均旷世独立,,世称“三绝”,擅画兰、竹、石、松、菊等植物,其中画竹已五十余年,成就最为突出。著有《板桥全集》。  康熙秀才、雍正举人、乾隆元年进士。中进士后曾历官河南范县、山东潍县知县,有惠政。以请臻饥民忤大吏,乞疾归。 郑燮的作品>>

猜您喜欢

弄潮曲

郑板桥

钱塘小儿学弄潮,硬篙长楫捺复捎。qián táng xiǎo ér xué nòng cháo,yìng gāo zhǎng jí nà fù shāo。
舵楼一人如铸铁,死灰面色晴不摇。duò lóu yī rén rú zhù tiě,sǐ huī miàn sè qíng bù yáo。
潮头如山挺船入,樯橹掀翻船竖立。cháo tóu rú shān tǐng chuán rù,qiáng lǔ xiān fān chuán shù lì。
忽然灭没无影踪,缓缓浮波众船集。hū rán miè méi wú yǐng zōng,huǎn huǎn fú bō zhòng chuán jí。
潮平浪滑逐沙鸥,歌笑青山水碧流。cháo píng làng huá zhú shā ōu,gē xiào qīng shān shuǐ bì liú。
世人历险应如此,忍耐平夷在后头。shì rén lì xiǎn yīng rú cǐ,rěn nài píng yí zài hòu tóu。

登范县城东楼

郑板桥

独上秋城望,高楼出晓烟。dú shàng qiū chéng wàng,gāo lóu chū xiǎo yān。
西风漳邺水,旭日鲁邹天。xī fēng zhāng yè shuǐ,xù rì lǔ zōu tiān。
过客荒无馆,供官薄有田。guò kè huāng wú guǎn,gōng guān báo yǒu tián。
时平兼地僻,何况又丰年。shí píng jiān dì pì,hé kuàng yòu fēng nián。

得南闱捷音

郑板桥

忽漫泥金入破篱,举家欢喜又增悲。hū màn ní jīn rù pò lí,jǔ jiā huān xǐ yòu zēng bēi。
一枝桂影功名小,十载征途发达迟。yī zhī guì yǐng gōng míng xiǎo,shí zài zhēng tú fā dá chí。
何处宁亲唯哭墓,无人对镜懒窥帷。hé chù níng qīn wéi kū mù,wú rén duì jìng lǎn kuī wéi。
他年纵有毛公檄,捧入华堂却慰谁?tā nián zòng yǒu máo gōng xí,pěng rù huá táng què wèi shuí?

赠袁枚

郑板桥

晨星断雁几文人,错落江河湖海滨。chén xīng duàn yàn jǐ wén rén,cuò luò jiāng hé hú hǎi bīn。
抹去春秋自花实,逼来霜雪更枯筠。mǒ qù chūn qiū zì huā shí,bī lái shuāng xuě gèng kū yún。
女称绝色邻夸艳,君有奇才我不贫。nǚ chēng jué sè lín kuā yàn,jūn yǒu qí cái wǒ bù pín。
不买明珠买明镜,爱他光怪是先秦。bù mǎi míng zhū mǎi míng jìng,ài tā guāng guài shì xiān qín。

邺城

郑板桥

划破寒云漳水流,残星画角动谁楼。huà pò hán yún zhāng shuǐ liú,cán xīng huà jiǎo dòng shuí lóu。
孤城旭日牛羊出,万里新霜草木秋。gū chéng xù rì niú yáng chū,wàn lǐ xīn shuāng cǎo mù qiū。
铜雀荒凉遗瓦在,西陵风雨石人愁。tóng què huāng liáng yí wǎ zài,xī líng fēng yǔ shí rén chóu。
分香一夕雄心尽,碑板仍题汉彻侯。fēn xiāng yī xī xióng xīn jǐn,bēi bǎn réng tí hàn chè hóu。

扬州

郑板桥

画舫乘春破晓烟,满城丝管拂榆钱。huà fǎng chéng chūn pò xiǎo yān,mǎn chéng sī guǎn fú yú qián。
千家养女先教曲,十里栽花算种田。qiān jiā yǎng nǚ xiān jiào qū,shí lǐ zāi huā suàn zhǒng tián。
雨过隋堤原不湿,风吹红袖欲登仙。yǔ guò suí dī yuán bù shī,fēng chuī hóng xiù yù dēng xiān。
词人久已伤头白,酒暖香温倍悄然。cí rén jiǔ yǐ shāng tóu bái,jiǔ nuǎn xiāng wēn bèi qiāo rán。

扬州

郑板桥

廿四桥边草径荒,新开小港透雷塘。niàn sì qiáo biān cǎo jìng huāng,xīn kāi xiǎo gǎng tòu léi táng。
画楼隐隐烟霞远,铁板铮铮树木凉。huà lóu yǐn yǐn yān xiá yuǎn,tiě bǎn zhēng zhēng shù mù liáng。
文字岂能传太守,风流原不碍隋皇。wén zì qǐ néng chuán tài shǒu,fēng liú yuán bù ài suí huáng。
量今酌古情何限,愿借东风作小狂。liàng jīn zhuó gǔ qíng hé xiàn,yuàn jiè dōng fēng zuò xiǎo kuáng。

扬州

郑板桥

江上澄鲜秋水新,邗沟几日雪迷津。jiāng shàng chéng xiān qiū shuǐ xīn,hán gōu jǐ rì xuě mí jīn。
千年战伐百余次,一岁变更何限人。qiān nián zhàn fá bǎi yú cì,yī suì biàn gèng hé xiàn rén。
尽把黄金通显要,惟余白眼到清贫。jǐn bǎ huáng jīn tōng xiǎn yào,wéi yú bái yǎn dào qīng pín。
可怜道上饥寒子,昨日华堂卧锦茵。kě lián dào shàng jī hán zi,zuó rì huá táng wò jǐn yīn。

范县

郑板桥

四五十家负郭民,落花厅事净无尘。sì wǔ shí jiā fù guō mín,luò huā tīng shì jìng wú chén。
苦蒿菜把邻僧送,秃袖鹑衣小吏贫。kǔ hāo cài bǎ lín sēng sòng,tū xiù chún yī xiǎo lì pín。
尚有隐幽叹尽烛,何曾顽梗竟能驯。shàng yǒu yǐn yōu tàn jǐn zhú,hé céng wán gěng jìng néng xùn。
县门一尺情犹隔,况是君门隔紫宸。xiàn mén yī chǐ qíng yóu gé,kuàng shì jūn mén gé zǐ chén。

江晴

郑板桥

雾裹山疑失,雷鸣雨未休。wù guǒ shān yí shī,léi míng yǔ wèi xiū。
夕阳开一半,吐出望江楼。xī yáng kāi yī bàn,tǔ chū wàng jiāng lóu。

郑板桥

一节复一节,千枝攒万叶。yī jié fù yī jié,qiān zhī zǎn wàn yè。
我自不开花,免撩蜂与蝶。wǒ zì bù kāi huā,miǎn liāo fēng yǔ dié。

题画兰

郑板桥

兰草已成行,山中意味长。lán cǎo yǐ chéng xíng,shān zhōng yì wèi zhǎng。
坚贞还自抱,何事斗群芳。jiān zhēn hái zì bào,hé shì dòu qún fāng。

题游侠图

郑板桥

大雪满天地,胡为仗剑游。dà xuě mǎn tiān dì,hú wèi zhàng jiàn yóu。
欲谈心里事,同上酒家楼。yù tán xīn lǐ shì,tóng shàng jiǔ jiā lóu。

郑燮

此是幽贞一种花,不求闻达只烟霞。cǐ shì yōu zhēn yī zhǒng huā,bù qiú wén dá zhǐ yān xiá。
采樵或恐通来径,更写高山一片遮。cǎi qiáo huò kǒng tōng lái jìng,gèng xiě gāo shān yī piàn zhē。

由兴化迂曲至高邮七绝句

郑板桥

烟蓑雨笠水云居,鞋样船儿帽样庐。yān suō yǔ lì shuǐ yún jū,xié yàng chuán ér mào yàng lú。
卖取青钱沽酒得,乱摊荷叶摆鲜鱼。mài qǔ qīng qián gū jiǔ dé,luàn tān hé yè bǎi xiān yú。
7112345