古诗词

逃荒行

郑板桥

十日卖一儿,五日卖一妇。shí rì mài yī ér,wǔ rì mài yī fù。
来日剩一身,茫茫即长路。lái rì shèng yī shēn,máng máng jí zhǎng lù。
长路迂以远,关山杂豺虎。zhǎng lù yū yǐ yuǎn,guān shān zá chái hǔ。
天荒虎不饥,旰人饲岩阻。tiān huāng hǔ bù jī,gàn rén sì yán zǔ。
豺狼白昼出,诸村乱击鼓。chái láng bái zhòu chū,zhū cūn luàn jī gǔ。
嗟予皮发焦,骨断折腰膂。jiē yǔ pí fā jiāo,gǔ duàn zhé yāo lǚ。
见人目先瞪,得食咽反吐。jiàn rén mù xiān dèng,dé shí yàn fǎn tǔ。
不堪充虎饿,虎亦弃不取。bù kān chōng hǔ è,hǔ yì qì bù qǔ。
道旁见遗婴,怜拾置担釜。dào páng jiàn yí yīng,lián shí zhì dān fǔ。
卖尽自家儿,反为他人抚。mài jǐn zì jiā ér,fǎn wèi tā rén fǔ。
路妇有同伴,怜而与之乳。lù fù yǒu tóng bàn,lián ér yǔ zhī rǔ。
咽咽怀中声,咿咿口中语。yàn yàn huái zhōng shēng,yī yī kǒu zhōng yǔ。
似欲呼爷娘,言笑令人楚。shì yù hū yé niáng,yán xiào lìng rén chǔ。
千里山海关,万里辽阳戍。qiān lǐ shān hǎi guān,wàn lǐ liáo yáng shù。
严城啮夜星,村镫照秋浒。yán chéng niè yè xīng,cūn dèng zhào qiū hǔ。
长桥浮水面,风号浪偏怒。zhǎng qiáo fú shuǐ miàn,fēng hào làng piān nù。
欲渡不敢撄,桥滑足无屦。yù dù bù gǎn yīng,qiáo huá zú wú jù。
前牵复后曳,一跌不复举。qián qiān fù hòu yè,yī diē bù fù jǔ。
过桥歇古庙,聒耳闻乡语。guò qiáo xiē gǔ miào,guā ěr wén xiāng yǔ。
妇人叙亲姻,男儿说门户。fù rén xù qīn yīn,nán ér shuō mén hù。
欢言夜不眠,似欲忘愁苦。huān yán yè bù mián,shì yù wàng chóu kǔ。
未明复起行,霞光影踽踽。wèi míng fù qǐ xíng,xiá guāng yǐng jǔ jǔ。
边墙渐以南,黄沙浩无宇。biān qiáng jiàn yǐ nán,huáng shā hào wú yǔ。
或云薛白衣,征辽从此去。huò yún xuē bái yī,zhēng liáo cóng cǐ qù。
或云隋炀皇,高丽拜雄武。huò yún suí yáng huáng,gāo lì bài xióng wǔ。
初到若夙经,艰辛更谈古。chū dào ruò sù jīng,jiān xīn gèng tán gǔ。
幸遇新主人,区脱与眠处。xìng yù xīn zhǔ rén,qū tuō yǔ mián chù。
长犁开古迹,春田耕细雨。zhǎng lí kāi gǔ jì,chūn tián gēng xì yǔ。
字牧马牛羊,斜阳谷量数。zì mù mǎ niú yáng,xié yáng gǔ liàng shù。
身安心转悲,天南渺何许。shēn ān xīn zhuǎn bēi,tiān nán miǎo hé xǔ。
万事不可言,临风泪如注。wàn shì bù kě yán,lín fēng lèi rú zhù。
郑燮

郑燮

郑板桥(1693—1765)清代官吏、书画家、文学家。名燮,字克柔,汉族,江苏兴化人。一生主要客居扬州,以卖画为生。“扬州八怪”之一。其诗、书、画均旷世独立,,世称“三绝”,擅画兰、竹、石、松、菊等植物,其中画竹已五十余年,成就最为突出。著有《板桥全集》。  康熙秀才、雍正举人、乾隆元年进士。中进士后曾历官河南范县、山东潍县知县,有惠政。以请臻饥民忤大吏,乞疾归。 郑燮的作品>>

猜您喜欢

画菊与某官留别

郑板桥

进又无能追又难,宦途局蹐不堪看。jìn yòu wú néng zhuī yòu nán,huàn tú jú jí bù kān kàn。
吾家颇有东篱菊,归去秋风耐岁寒。wú jiā pǒ yǒu dōng lí jú,guī qù qiū fēng nài suì hán。

绍兴

郑板桥

丞相纷纷诏敕多,绍兴天子只酣歌。chéng xiāng fēn fēn zhào chì duō,shào xīng tiān zi zhǐ hān gē。
金人欲送徽钦返,其奈中原不要何!jīn rén yù sòng huī qīn fǎn,qí nài zhōng yuán bù yào hé!

盆兰

郑板桥

春兰未了夏兰开,万事催人莫要呆;chūn lán wèi le xià lán kāi,wàn shì cuī rén mò yào dāi;
阅尽荣枯是盆盎,几回拔去几回栽。yuè jǐn róng kū shì pén àng,jǐ huí bá qù jǐ huí zāi。

渔家

郑板桥

卖得鲜鱼二百钱,米粮炊饭放归船。mài dé xiān yú èr bǎi qián,mǐ liáng chuī fàn fàng guī chuán。
拔来湿苇烧难着,晒在垂杨古岸边。bá lái shī wěi shāo nán zhe,shài zài chuí yáng gǔ àn biān。

潍县署中画竹呈年伯包大中丞括

郑板桥

衙斋卧听萧萧竹,疑是民间疾苦声。yá zhāi wò tīng xiāo xiāo zhú,yí shì mín jiān jí kǔ shēng。
些小吾曹州县吏,一枝一叶总关情。xiē xiǎo wú cáo zhōu xiàn lì,yī zhī yī yè zǒng guān qíng。

题屈翁山诗札、石涛石溪八大山人山水

郑板桥

国破家亡鬓总皤,一囊诗画作头陀。guó pò jiā wáng bìn zǒng pó,yī náng shī huà zuò tóu tuó。
横涂竖抹千千幅,墨点无多泪点多!héng tú shù mǒ qiān qiān fú,mò diǎn wú duō lèi diǎn duō!

题画竹

郑板桥

两枝修竹出重霄,几叶新篁倒挂梢。liǎng zhī xiū zhú chū zhòng xiāo,jǐ yè xīn huáng dào guà shāo。
本是同根复同气,有何卑下有何高!běn shì tóng gēn fù tóng qì,yǒu hé bēi xià yǒu hé gāo!

题画竹

郑板桥

四十年来画竹枝,日间挥写夜间思。sì shí nián lái huà zhú zhī,rì jiān huī xiě yè jiān sī。
冗繁削尽留清瘦,画到生时是熟时。rǒng fán xuē jǐn liú qīng shòu,huà dào shēng shí shì shú shí。

游白狼山两首

郑板桥

悬岩小阁碧梧桐,似有人声在半空。xuán yán xiǎo gé bì wú tóng,shì yǒu rén shēng zài bàn kōng。
百叩铜环浑不应,松花满地午荫浓。bǎi kòu tóng huán hún bù yīng,sōng huā mǎn dì wǔ yīn nóng。

小廊

郑板桥

小廊茶熟已无烟,折取寒花瘦可怜。xiǎo láng chá shú yǐ wú yān,zhé qǔ hán huā shòu kě lián。
寂寂柴门秋水阔,乱鸦揉碎夕阳天。jì jì chái mén qiū shuǐ kuò,luàn yā róu suì xī yáng tiān。

峭壁兰

郑板桥

峭壁一千尺,兰花在空碧。qiào bì yī qiān chǐ,lán huā zài kōng bì。
下有采樵人,伸手折不得。xià yǒu cǎi qiáo rén,shēn shǒu zhé bù dé。

予告归里,画竹别潍县绅士民

郑板桥

乌纱掷去不为官,囊橐萧萧两袖寒。wū shā zhì qù bù wèi guān,náng tuó xiāo xiāo liǎng xiù hán。
写取一枝清瘦竹,秋风江上作钓竿。xiě qǔ yī zhī qīng shòu zhú,qiū fēng jiāng shàng zuò diào gān。

咏雪

郑板桥

一片两片三四片,五六七八九十片。yī piàn liǎng piàn sān sì piàn,wǔ liù qī bā jiǔ shí piàn。
千片万片无数片,飞入梅花都不见。qiān piàn wàn piàn wú shù piàn,fēi rù méi huā dōu bù jiàn。

悍吏

郑板桥

县官编丁著图甲,悍吏入村捉鹅鸭。xiàn guān biān dīng zhù tú jiǎ,hàn lì rù cūn zhuō é yā。
县官养老赐帛肉,悍吏沿村括稻谷。xiàn guān yǎng lǎo cì bó ròu,hàn lì yán cūn kuò dào gǔ。
豺狼到处无虚过,不断人喉抉人目。chái láng dào chù wú xū guò,bù duàn rén hóu jué rén mù。
长官好善民已愁,况以不善司民牧。zhǎng guān hǎo shàn mín yǐ chóu,kuàng yǐ bù shàn sī mín mù。
山田苦旱生草菅,水田浪阔声潺潺。shān tián kǔ hàn shēng cǎo jiān,shuǐ tián làng kuò shēng chán chán。
圣主深仁发天庾,悍吏贪勒为刁奸。shèng zhǔ shēn rén fā tiān yǔ,hàn lì tān lēi wèi diāo jiān。
索逋汹汹虎而翼,叫呼楚挞无宁刻。suǒ bū xiōng xiōng hǔ ér yì,jiào hū chǔ tà wú níng kè。
村中杀鸡忙作食,前村后村已屏息。cūn zhōng shā jī máng zuò shí,qián cūn hòu cūn yǐ píng xī。
呜呼长吏定不知,知而故纵非人为。wū hū zhǎng lì dìng bù zhī,zhī ér gù zòng fēi rén wèi。

扬州其三

郑板桥

西风又到洗妆楼,衰草连天落日愁。xī fēng yòu dào xǐ zhuāng lóu,shuāi cǎo lián tiān luò rì chóu。
瓦砾数堆樵唱晚,凉云几片燕惊秋。wǎ lì shù duī qiáo chàng wǎn,liáng yún jǐ piàn yàn jīng qiū。
繁华一刻人偏峦,呜咽千年水不流。fán huá yī kè rén piān luán,wū yàn qiān nián shuǐ bù liú。
借问累累荒冢畔,几人耕出玉搔头。jiè wèn lèi lèi huāng zhǒng pàn,jǐ rén gēng chū yù sāo tóu。
7112345