古诗词

咏淮阴侯

王圭

秦王日凶慝,豪杰争共亡。qín wáng rì xiōng tè,háo jié zhēng gòng wáng。
信亦胡为者,剑歌从项梁。xìn yì hú wèi zhě,jiàn gē cóng xiàng liáng。
项羽不能用,脱身归汉王。xiàng yǔ bù néng yòng,tuō shēn guī hàn wáng。
道契君臣合,时来名位彰。dào qì jūn chén hé,shí lái míng wèi zhāng。
北讨燕承命,东驱楚绝粮。běi tǎo yàn chéng mìng,dōng qū chǔ jué liáng。
斩龙堰濉水,擒豹熸夏阳。zhǎn lóng yàn suī shuǐ,qín bào jiān xià yáng。
功成享天禄,建旗还南昌。gōng chéng xiǎng tiān lù,jiàn qí hái nán chāng。
千金答漂母,百钱酬下乡。qiān jīn dá piāo mǔ,bǎi qián chóu xià xiāng。
吉凶成紏缠,倚伏难预详。jí xiōng chéng tǒu chán,yǐ fú nán yù xiáng。
弓藏狡兔尽,慷慨念心伤。gōng cáng jiǎo tù jǐn,kāng kǎi niàn xīn shāng。

王圭

唐太原祁人,字叔玠。王僧辩孙。幼孤,性雅淡,少嗜欲,安于贫贱,交不茍合。隋时为奉礼郎。入唐,为太子李建成中舍人。太宗素知其才,召拜谏议大夫。圭每推诚纳忠,多所献替,太宗多纳其言,迁黄门侍郎,兼太子右庶子。贞观二年任侍中,与房玄龄、李靖、温彦博、魏徵等同知国政。能推人之长,有自知之明。因故贬同州刺史。官终礼部尚书。卒时,太宗素服举哀,悼惜久之。谥懿。 王圭的作品>>

猜您喜欢

咏汉高祖

王圭

汉祖起丰沛,乘运以跃鳞。hàn zǔ qǐ fēng pèi,chéng yùn yǐ yuè lín。
手奋三尺剑,西灭无道秦。shǒu fèn sān chǐ jiàn,xī miè wú dào qín。
十月五星聚,七年四海宾。shí yuè wǔ xīng jù,qī nián sì hǎi bīn。
高抗威宇宙,贵有天下人。gāo kàng wēi yǔ zhòu,guì yǒu tiān xià rén。
忆昔与项王,契阔时未伸。yì xī yǔ xiàng wáng,qì kuò shí wèi shēn。
鸿门既薄蚀,荥阳亦蒙尘。hóng mén jì báo shí,xíng yáng yì méng chén。
虮虱生介胄,将卒多苦辛。jǐ shī shēng jiè zhòu,jiāng zú duō kǔ xīn。
爪牙驱信越,腹心谋张陈。zhǎo yá qū xìn yuè,fù xīn móu zhāng chén。
赫赫西楚国,化为丘与榛。hè hè xī chǔ guó,huà wèi qiū yǔ zhēn。