古诗词

李士宏得芗林五老石于野人

赵文

芗林丑石何曾丑,化为五老如此寿。xiāng lín chǒu shí hé céng chǒu,huà wèi wǔ lǎo rú cǐ shòu。
高低俯仰各有意,清润坚贞皆可友。gāo dī fǔ yǎng gè yǒu yì,qīng rùn jiān zhēn jiē kě yǒu。
剜劖刻削巧戏剧,谁为此者鸿蒙叟。wān chán kè xuē qiǎo xì jù,shuí wèi cǐ zhě hóng méng sǒu。
铜盆古雅出高丽,玉箸清奇原史籀。tóng pén gǔ yǎ chū gāo lì,yù zhù qīng qí yuán shǐ zhòu。
向翁神游渺何许,此物亦落何人手。xiàng wēng shén yóu miǎo hé xǔ,cǐ wù yì luò hé rén shǒu。
野人得之安所用,光怪出屋惊田妇。yě rén dé zhī ān suǒ yòng,guāng guài chū wū jīng tián fù。
天生尤物必有属,诗老得之端不偶。tiān shēng yóu wù bì yǒu shǔ,shī lǎo dé zhī duān bù ǒu。
不须拄杖穿寒云,几案之间有庐阜。bù xū zhǔ zhàng chuān hán yún,jǐ àn zhī jiān yǒu lú fù。
先生自是五山一,视真庐阜犹培塿。xiān shēng zì shì wǔ shān yī,shì zhēn lú fù yóu péi lǒu。
如何得此亦惊喜,便欲赋诗为不朽。rú hé dé cǐ yì jīng xǐ,biàn yù fù shī wèi bù xiǔ。
醉僧痴望作怪供,持此或可博升斗。zuì sēng chī wàng zuò guài gōng,chí cǐ huò kě bó shēng dòu。
壶中九华竟不得,坡老叹息不离口。hú zhōng jiǔ huá jìng bù dé,pō lǎo tàn xī bù lí kǒu。
仇池不借王驸马,诗卷纷纷愁逆取。chóu chí bù jiè wáng fù mǎ,shī juǎn fēn fēn chóu nì qǔ。
达人著想亦未免,何异儿童贪饼糗。dá rén zhù xiǎng yì wèi miǎn,hé yì ér tóng tān bǐng qiǔ。
蛾眉山高隔云雾,此物今知属谁某。é méi shān gāo gé yún wù,cǐ wù jīn zhī shǔ shuí mǒu。
世间奇宝虽可玩,鬼夺客偷谁使守。shì jiān qí bǎo suī kě wán,guǐ duó kè tōu shuí shǐ shǒu。
先生一笑付偶然,吾欲藏之无何有。xiān shēng yī xiào fù ǒu rán,wú yù cáng zhī wú hé yǒu。

赵文

元吉安庐陵人,字仪可,一字惟恭,初名宋永,号青山。尝三贡于乡,由国学上舍仕南雄府教授。宋亡,入闽依文天祥。元兵下汀州,文与天祥相失,逃归故里。后起为东湖书院山长,授南雄郡文学。有《青山集》。 赵文的作品>>

猜您喜欢

正月十四日大雪上信国公冢

赵文

十年目与肠俱断,不见延平病雁回。shí nián mù yǔ cháng jù duàn,bù jiàn yán píng bìng yàn huí。
若不从公天上去,定应随我雪中来。ruò bù cóng gōng tiān shàng qù,dìng yīng suí wǒ xuě zhōng lái。

读史

赵文

夹寨功名节节奇,门高事起更堪悲。jiā zhài gōng míng jié jié qí,mén gāo shì qǐ gèng kān bēi。
身亡家破英雄笑,恰似伶官戏罢时。shēn wáng jiā pò yīng xióng xiào,qià shì líng guān xì bà shí。

伤逝三首

赵文

昨日相扶尚自存,今朝痛哭奠清尊。zuó rì xiāng fú shàng zì cún,jīn cháo tòng kū diàn qīng zūn。
如何一夜音容隔,便有纷纷说梦魂。rú hé yī yè yīn róng gé,biàn yǒu fēn fēn shuō mèng hún。

伤逝三首

赵文

老人不哭自销魂,况复长号病眼昏。lǎo rén bù kū zì xiāo hún,kuàng fù zhǎng hào bìng yǎn hūn。
终日哭声那可听,一声声有一般言。zhōng rì kū shēng nà kě tīng,yī shēng shēng yǒu yī bān yán。

伤逝三首

赵文

老去真无泪可挥,断肠三十八年非。lǎo qù zhēn wú lèi kě huī,duàn cháng sān shí bā nián fēi。
忍看乳者携孙揖,怕见亲情别柩归。rěn kàn rǔ zhě xié sūn yī,pà jiàn qīn qíng bié jiù guī。

榕村田家

赵文

门外萧疏竹数行,小池聊可浴沧浪。mén wài xiāo shū zhú shù xíng,xiǎo chí liáo kě yù cāng làng。
木床留向竹阴下,儿踏田归话晚凉。mù chuáng liú xiàng zhú yīn xià,ér tà tián guī huà wǎn liáng。

朱湖

赵文

高低榉柳绿如苔,三两柴门傍竹开。gāo dī jǔ liǔ lǜ rú tái,sān liǎng chái mén bàng zhú kāi。
此处定无人挟弹,青青乳燕出溪来。cǐ chù dìng wú rén xié dàn,qīng qīng rǔ yàn chū xī lái。

汶归舟中

赵文

咿咿轧轧橹声歇,凄凄切切寒蛩鸣。yī yī yà yà lǔ shēng xiē,qī qī qiè qiè hán qióng míng。
满空星斗不解语,时与渔火争晶荧。mǎn kōng xīng dòu bù jiě yǔ,shí yǔ yú huǒ zhēng jīng yíng。

送春

赵文

晓起裁诗拟送春,临池把笔意殷勤。xiǎo qǐ cái shī nǐ sòng chūn,lín chí bǎ bǐ yì yīn qín。
何人送得春曾去,只见春风解送君。hé rén sòng dé chūn céng qù,zhǐ jiàn chūn fēng jiě sòng jūn。

次韵感旧

赵文

人间岁月如江波,欢乐苦少哀情多。rén jiān suì yuè rú jiāng bō,huān lè kǔ shǎo āi qíng duō。
千曲箜篌弹不尽,公无渡河公渡河。qiān qū kōng hóu dàn bù jǐn,gōng wú dù hé gōng dù hé。

秋雨

赵文

秋雨沉沉酒醒迟,小窗灯火对唐诗。qiū yǔ chén chén jiǔ xǐng chí,xiǎo chuāng dēng huǒ duì táng shī。
是谁隔屋鸣弦管,恰似吴山梦觉时。shì shuí gé wū míng xián guǎn,qià shì wú shān mèng jué shí。

灯前咏诗

赵文

青春苦留不肯住,白发不招还自来。qīng chūn kǔ liú bù kěn zhù,bái fā bù zhāo hái zì lái。
闲看灯前写诗手,百年端是窖中埃。xián kàn dēng qián xiě shī shǒu,bǎi nián duān shì jiào zhōng āi。

愁坐

赵文

草色青青有底忙,空斋愁坐日偏长。cǎo sè qīng qīng yǒu dǐ máng,kōng zhāi chóu zuò rì piān zhǎng。
一春不作看花梦,满地苔痕煮药香。yī chūn bù zuò kàn huā mèng,mǎn dì tái hén zhǔ yào xiāng。

戴嵩牛

赵文

荒草茫茫一笛风,犘鸣未必牧人通。huāng cǎo máng máng yī dí fēng,má míng wèi bì mù rén tōng。
归鸦落日江南野,何限人间真戴嵩。guī yā luò rì jiāng nán yě,hé xiàn rén jiān zhēn dài sōng。

百牛图

赵文

浮沉隐见各从容,不借山童尺棰功。fú chén yǐn jiàn gè cóng róng,bù jiè shān tóng chǐ chuí gōng。
一犁春雨吾事济,何用啧啧多牛翁。yī lí chūn yǔ wú shì jì,hé yòng zé zé duō niú wēng。