古诗词

续金铜仙人辞汉歌

于石

汉皇锐意求神仙,神仙之效何茫然。hàn huáng ruì yì qiú shén xiān,shén xiān zhī xiào hé máng rán。
蓬莱弱水不可到,且立宫中承露盘。péng lái ruò shuǐ bù kě dào,qiě lì gōng zhōng chéng lù pán。
饥餐玉屑不堪饱,谁谓有方能却老。jī cān yù xiè bù kān bǎo,shuí wèi yǒu fāng néng què lǎo。
人生修短数在天,多欲未必能延年。rén shēng xiū duǎn shù zài tiān,duō yù wèi bì néng yán nián。
秋风吹老茂陵树,年年空滴金茎露。qiū fēng chuī lǎo mào líng shù,nián nián kōng dī jīn jīng lù。
建章宫阙随烟尘,块然屹立惟铜人。jiàn zhāng gōng quē suí yān chén,kuài rán yì lì wéi tóng rén。
宫官西来果何意,一朝辞汉将归魏。gōng guān xī lái guǒ hé yì,yī cháo cí hàn jiāng guī wèi。
吁嗟铜人如有知,口不能言惟泪垂。xū jiē tóng rén rú yǒu zhī,kǒu bù néng yán wéi lèi chuí。
自从曹氏盗神器,父子相传已三世。zì cóng cáo shì dào shén qì,fù zi xiāng chuán yǐ sān shì。
汉宫故物无一存,汝独犹能感旧恩。hàn gōng gù wù wú yī cún,rǔ dú yóu néng gǎn jiù ēn。
凄然照影临渭水,一折铜人扶不起。qī rán zhào yǐng lín wèi shuǐ,yī zhé tóng rén fú bù qǐ。
宁为弃物委道傍,不忍漂泊离故乡。níng wèi qì wù wěi dào bàng,bù rěn piāo pō lí gù xiāng。
迢迢东望洛城路,回首长安愁日暮。tiáo tiáo dōng wàng luò chéng lù,huí shǒu zhǎng ān chóu rì mù。
长安繁华非昔时,洛阳寥落谁复悲。zhǎng ān fán huá fēi xī shí,luò yáng liáo luò shuí fù bēi。
汉魏兴亡何日了,长见铜人卧秋草。hàn wèi xīng wáng hé rì le,zhǎng jiàn tóng rén wò qiū cǎo。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

有所思

于石

君在南山南,水阔云漫漫。jūn zài nán shān nán,shuǐ kuò yún màn màn。
我在北山北,木落天地宽。wǒ zài běi shān běi,mù luò tiān dì kuān。
所思不可见,孤峰碧巑岏。suǒ sī bù kě jiàn,gū fēng bì cuán wán。
片云遥相望,脉脉一水间。piàn yún yáo xiāng wàng,mài mài yī shuǐ jiān。
水流渺何许,抚松独盘桓。shuǐ liú miǎo hé xǔ,fǔ sōng dú pán huán。
人生有离合,把酒欲问天。rén shēng yǒu lí hé,bǎ jiǔ yù wèn tiān。
何以寄所思,取琴倚风弹。hé yǐ jì suǒ sī,qǔ qín yǐ fēng dàn。
一弹不成调,再弹谁与言。yī dàn bù chéng diào,zài dàn shuí yǔ yán。
抱琴耿无寐,月落空山寒。bào qín gěng wú mèi,yuè luò kōng shān hán。
151«567891011