古诗词

乙巳清明游青阳峡

段克己

东山气象太猛悍,万马骎骎来楚甸。dōng shān qì xiàng tài měng hàn,wàn mǎ qīn qīn lái chǔ diān。
中分不肯割鸿沟,锻砺戈矛期一战。zhōng fēn bù kěn gē hóng gōu,duàn lì gē máo qī yī zhàn。
西山折北如西汉,独馀绛灌奔而殿。xī shān zhé běi rú xī hàn,dú yú jiàng guàn bēn ér diàn。
谁为刘项决雌雄,赖有韩彭力相援。shuí wèi liú xiàng jué cí xióng,lài yǒu hán péng lì xiāng yuán。
卢沟直下两山合,泯泯暗流通一线。lú gōu zhí xià liǎng shān hé,mǐn mǐn àn liú tōng yī xiàn。
突为瀑布出山口,流沫成轮浪成漩。tū wèi pù bù chū shān kǒu,liú mò chéng lún làng chéng xuán。
前逾百步落石瓮,黛蓄膏渟那敢眄。qián yú bǎi bù luò shí wèng,dài xù gāo tíng nà gǎn miǎn。
沈沈南去若白虹,为屿为泜互隐现。shěn shěn nán qù ruò bái hóng,wèi yǔ wèi zhī hù yǐn xiàn。
凿开混沌几千秋,世俗虽见如不见。záo kāi hùn dùn jǐ qiān qiū,shì sú suī jiàn rú bù jiàn。
今人谁有笔如椽,为写佳名传宇县。jīn rén shuí yǒu bǐ rú chuán,wèi xiě jiā míng chuán yǔ xiàn。
人闲佳节重清明,呼儿折简招诸彦。rén xián jiā jié zhòng qīng míng,hū ér zhé jiǎn zhāo zhū yàn。
一生能著几两屐,佳处每欲经行遍。yī shēng néng zhù jǐ liǎng jī,jiā chù měi yù jīng xíng biàn。
山灵着意劝人游,吞吐烟霞生万变。shān líng zhe yì quàn rén yóu,tūn tǔ yān xiá shēng wàn biàn。
山阿玉女跪焚香,岩畔仙人一笑倩。shān ā yù nǚ guì fén xiāng,yán pàn xiān rén yī xiào qiàn。
居者俨若帝王尊,剑佩雍容侍开宴。jū zhě yǎn ruò dì wáng zūn,jiàn pèi yōng róng shì kāi yàn。
植者磊落如钜人,聚立广庭议封禅。zhí zhě lěi luò rú jù rén,jù lì guǎng tíng yì fēng chán。
拱者矫矫如勇夫,执戈夹戺著綦弁。gǒng zhě jiǎo jiǎo rú yǒng fū,zhí gē jiā shì zhù qí biàn。
平滩浅濑乍可揭,溪路曲折随峰转。píng tān qiǎn lài zhà kě jiē,xī lù qū zhé suí fēng zhuǎn。
葛屦偏宜苔藓滑,行襟时被蔷薇罥。gé jù piān yí tái xiǎn huá,xíng jīn shí bèi qiáng wēi juàn。
当面烟岚舞翠蛟,出岫闲云飘素练。dāng miàn yān lán wǔ cuì jiāo,chū xiù xián yún piāo sù liàn。
群行不复事拘检,眼正明时脚还倦。qún xíng bù fù shì jū jiǎn,yǎn zhèng míng shí jiǎo hái juàn。
班荆共坐溪上石,粔籹浊醪具时馔。bān jīng gòng zuò xī shàng shí,jù nǚ zhuó láo jù shí zhuàn。
良辰无奈夕阳催,羽觞正要清歌荐。liáng chén wú nài xī yáng cuī,yǔ shāng zhèng yào qīng gē jiàn。
醒心况复有寒泉,玉池遄返成三咽。xǐng xīn kuàng fù yǒu hán quán,yù chí chuán fǎn chéng sān yàn。
三分春色二分休,风外飞花时一片。sān fēn chūn sè èr fēn xiū,fēng wài fēi huā shí yī piàn。
古人行乐欲及时,半百之年犹掣电。gǔ rén xíng lè yù jí shí,bàn bǎi zhī nián yóu chè diàn。
唯有爱山缘未断,梦寐孱颜添健羡。wéi yǒu ài shān yuán wèi duàn,mèng mèi càn yán tiān jiàn xiàn。
一穷到骨不自治,虚负胸中书万卷。yī qióng dào gǔ bù zì zhì,xū fù xiōng zhōng shū wàn juǎn。
漫向山林老却人,生来不识荆州面。màn xiàng shān lín lǎo què rén,shēng lái bù shí jīng zhōu miàn。
肝胆槎枒须酒浇,顾我非狂亦非狷。gān dǎn chá yā xū jiǔ jiāo,gù wǒ fēi kuáng yì fēi juàn。
纷纷世无真是非,弃置从渠若秋扇。fēn fēn shì wú zhēn shì fēi,qì zhì cóng qú ruò qiū shàn。
归来新月偃林梢,寂寞衡门掩深院。guī lái xīn yuè yǎn lín shāo,jì mò héng mén yǎn shēn yuàn。

段克己

段克己(1196~1254)金代文学家。字复之,号遁庵,别号菊庄。绛州稷山(今山西稷山)人。早年与弟成己并负才名,赵秉文目之为“二妙”,大书“双飞”二字名其居里。哀宗时与其弟段成己先后中进士,但入仕无门,在山村过着闲居生活。金亡,避乱龙门山中(今山西河津黄河边),时人赞为“儒林标榜”。蒙古汗国时期,与友人遨游山水,结社赋诗,自得其乐。元宪宗四年卒,年五十九。工于词曲,有《遁斋乐府》。 段克己的作品>>

猜您喜欢

李山人湛然始生之朝座客各赋诗为寿亦作四韵以期所未至不特称道而己庶几尽朋友相成之义云

段克己

脱迹豺狼外,容身鹜雁闲。tuō jì chái láng wài,róng shēn wù yàn xián。
虚舟元不系,倦翼自知还。xū zhōu yuán bù xì,juàn yì zì zhī hái。
饮水犹能乐,编茆足可跧。yǐn shuǐ yóu néng lè,biān máo zú kě quán。
莫教方寸地,空负一生闲。mò jiào fāng cùn dì,kōng fù yī shēng xián。

封仲坚挽词

段克己

但怪经过少,那知生死分。dàn guài jīng guò shǎo,nà zhī shēng sǐ fēn。
穗帷徒见像,尊酒罢论文。suì wéi tú jiàn xiàng,zūn jiǔ bà lùn wén。
楄柎人为具,邱坟志共闻。pián fū rén wèi jù,qiū fén zhì gòng wén。
世无韩吏部,为尔借卢殷。shì wú hán lì bù,wèi ěr jiè lú yīn。

封仲坚挽词

段克己

窀穸无时旦,行年甫过先。zhūn xī wú shí dàn,xíng nián fǔ guò xiān。
归心终莫遂,遗恨竟空填。guī xīn zhōng mò suì,yí hèn jìng kōng tián。
伯道名虽著,中郎业不传。bó dào míng suī zhù,zhōng láng yè bù chuán。
素书功未卒,谁为理残编。sù shū gōng wèi zú,shuí wèi lǐ cán biān。

封仲坚挽词

段克己

卖药安垂老,看书只自资。mài yào ān chuí lǎo,kàn shū zhǐ zì zī。
依依姑射恨,渺渺奉先思。yī yī gū shè hèn,miǎo miǎo fèng xiān sī。
谁恤萧存后,徒昌东野诗。shuí xù xiāo cún hòu,tú chāng dōng yě shī。
孤魂招不得,独坐涕垂颐。gū hún zhāo bù dé,dú zuò tì chuí yí。

封仲坚挽词

段克己

萧散青牛客,伊余有素期。xiāo sàn qīng niú kè,yī yú yǒu sù qī。
诗成先取示,酒熟预令知。shī chéng xiān qǔ shì,jiǔ shú yù lìng zhī。
夜被尝同覆,朝筇复共支。yè bèi cháng tóng fù,cháo qióng fù gòng zhī。
岂期行乐地,回首总成悲。qǐ qī xíng lè dì,huí shǒu zǒng chéng bēi。

封仲坚挽词

段克己

谁谓如胶漆,中年永别离。shuí wèi rú jiāo qī,zhōng nián yǒng bié lí。
崩摧五内热,契阔一生悲。bēng cuī wǔ nèi rè,qì kuò yī shēng bēi。
对月听歌处,围炉把酒时。duì yuè tīng gē chù,wéi lú bǎ jiǔ shí。
凄然独不见,何以慰相思。qī rán dú bù jiàn,hé yǐ wèi xiāng sī。

张器之雄飞亭

段克己

落魄张公子,身贫志不凋。luò pò zhāng gōng zi,shēn pín zhì bù diāo。
鸾栖辞枳棘,鹏翼上扶摇。luán qī cí zhǐ jí,péng yì shàng fú yáo。
季子终怀印,相如竟过桥。jì zi zhōng huái yìn,xiāng rú jìng guò qiáo。
香名脍人口,诗句大牛腰。xiāng míng kuài rén kǒu,shī jù dà niú yāo。

寿家弟诚之

段克己

道行不得且栖迟,一唯谁传鲁仲尼。dào xíng bù dé qiě qī chí,yī wéi shuí chuán lǔ zhòng ní。
瑞世不求麟凤质,急难空赋鹡鸰诗。ruì shì bù qiú lín fèng zhì,jí nán kōng fù jí líng shī。
玉堂金马知何处,白石清泉有素期。yù táng jīn mǎ zhī hé chù,bái shí qīng quán yǒu sù qī。
但使平生忠义在,乐天知命复奚疑。dàn shǐ píng shēng zhōng yì zài,lè tiān zhī mìng fù xī yí。

乙未人日饮范君子和酒酣赋诗呈座上诸君

段克己

正月七日春欲动,拂面东风力尚微。zhèng yuè qī rì chūn yù dòng,fú miàn dōng fēng lì shàng wēi。
且贪席上宾朋乐,未觉平生事业非。qiě tān xí shàng bīn péng lè,wèi jué píng shēng shì yè fēi。
青山绿水俱可隐,白发苍颜胡不归。qīng shān lǜ shuǐ jù kě yǐn,bái fā cāng yán hú bù guī。
会须高揖浮邱袂,千仞冈头一振衣。huì xū gāo yī fú qiū mèi,qiān rèn gāng tóu yī zhèn yī。

五月二十三日夜分雨作凉风飒然木叶萧瑟绝似往年七八月感时物之变不能为怀漫浪成诗聊以自释

段克己

云压虚檐黯不收,雨声飞妥碧山头。yún yā xū yán àn bù shōu,yǔ shēng fēi tuǒ bì shān tóu。
帘帏清彻三更梦,枕簟凉生五月秋。lián wéi qīng chè sān gèng mèng,zhěn diàn liáng shēng wǔ yuè qiū。
入夜悲风何淅沥,先时病叶已飕飗。rù yè bēi fēng hé xī lì,xiān shí bìng yè yǐ sōu liú。
心非木石能无感,唤起悠悠故国愁。xīn fēi mù shí néng wú gǎn,huàn qǐ yōu yōu gù guó chóu。

寄仲坚汉臣二子

段克己

经春日日卧空庐,门巷萧条长者车。jīng chūn rì rì wò kōng lú,mén xiàng xiāo tiáo zhǎng zhě chē。
一卷时看王湛《易》,数行慵寄子公书。yī juǎn shí kàn wáng zhàn yì,shù xíng yōng jì zi gōng shū。
风光少得如人意,颜面从教与世疏。fēng guāng shǎo dé rú rén yì,yán miàn cóng jiào yǔ shì shū。
闻健不来花下醉,明年花发定何如。wén jiàn bù lái huā xià zuì,míng nián huā fā dìng hé rú。

诔双峰兴上人

段克己

试圆石上再生身,啸月吟风性益真。shì yuán shí shàng zài shēng shēn,xiào yuè yín fēng xìng yì zhēn。
解脱莲花祛梦幻,忽惊野马逐埃尘。jiě tuō lián huā qū mèng huàn,hū jīng yě mǎ zhú āi chén。
双峰莫遂幽栖志,一钵谁为嫡嗣人。shuāng fēng mò suì yōu qī zhì,yī bō shuí wèi dí sì rén。
便恐丛林无正脉,为君一哭涕横陈。biàn kǒng cóng lín wú zhèng mài,wèi jūn yī kū tì héng chén。

和家弟诚之诗社燕之作

段克己

胶胶世事久经谙,肯著红尘换翠岚。jiāo jiāo shì shì jiǔ jīng ān,kěn zhù hóng chén huàn cuì lán。
骐骥捕鼷非所任,干将补履岂其堪。qí jì bǔ xī fēi suǒ rèn,gàn jiāng bǔ lǚ qǐ qí kān。
老无成事唯多懒,少不如人何更贪。lǎo wú chéng shì wéi duō lǎn,shǎo bù rú rén hé gèng tān。
花下一杯谁伴我,清风明月便为三。huā xià yī bēi shuí bàn wǒ,qīng fēng míng yuè biàn wèi sān。

和家弟诚之诗社燕之作

段克己

欲归谁不遣君归,却恨归来事事违。yù guī shuí bù qiǎn jūn guī,què hèn guī lái shì shì wéi。
烽火未休家信少,山州良是故人稀。fēng huǒ wèi xiū jiā xìn shǎo,shān zhōu liáng shì gù rén xī。
黄金入手还能散,白雪盈头不肯飞。huáng jīn rù shǒu hái néng sàn,bái xuě yíng tóu bù kěn fēi。
试问春愁都几许,长江滚滚日晖晖。shì wèn chūn chóu dōu jǐ xǔ,zhǎng jiāng gǔn gǔn rì huī huī。

和家弟诚之诗社燕之作

段克己

人皆笑我我忘机,我爱青山直得归。rén jiē xiào wǒ wǒ wàng jī,wǒ ài qīng shān zhí dé guī。
肯学班超谋肉食,更怜京兆泣牛衣。kěn xué bān chāo móu ròu shí,gèng lián jīng zhào qì niú yī。
心非理义乌能悦,道胜纷华是故肥。xīn fēi lǐ yì wū néng yuè,dào shèng fēn huá shì gù féi。
独坐钩帘心语口,回头四十五年非。dú zuò gōu lián xīn yǔ kǒu,huí tóu sì shí wǔ nián fēi。
1421234567»