古诗词

和夏学可霞城高韵

曹文晦

霞城高,霞城高。xiá chéng gāo,xiá chéng gāo。
城头看霞紫气薄,城下放火红燄交。chéng tóu kàn xiá zǐ qì báo,chéng xià fàng huǒ hóng yàn jiāo。
黄烟腾腾眯人目,炎风烈烈吹鬓毛。huáng yān téng téng mī rén mù,yán fēng liè liè chuī bìn máo。
台民急起霞城避,回首闾阎化荒址。tái mín jí qǐ xiá chéng bì,huí shǒu lǘ yán huà huāng zhǐ。
一旦空悲赤壁风,六丁难挽天河水。yī dàn kōng bēi chì bì fēng,liù dīng nán wǎn tiān hé shuǐ。
霞城高,登不休,四望岂独悲吾州。xiá chéng gāo,dēng bù xiū,sì wàng qǐ dú bēi wú zhōu。
千岩万壑尽荆棘,置身惟有昆仑丘。qiān yán wàn hè jǐn jīng jí,zhì shēn wéi yǒu kūn lún qiū。
物理有穷穷则变,天定胜人人不怨。wù lǐ yǒu qióng qióng zé biàn,tiān dìng shèng rén rén bù yuàn。
舂陵三策无路陈,安得时平话《封禅》。chōng líng sān cè wú lù chén,ān dé shí píng huà fēng chán。

曹文晦

元台州天台人,字伯辉,号新山道人。曹文炳弟。颖悟多识,雅尚萧散。不应征聘。有《新山稿》。(《古今图书集成》氏族典卷二〇九《元诗纪事》卷二三) 曹文晦的作品>>

猜您喜欢

效老杜出塞九首

曹文晦

昔闻横行将,今无深入师。xī wén héng xíng jiāng,jīn wú shēn rù shī。
募我备行伍,易若呼小儿。mù wǒ bèi xíng wǔ,yì ruò hū xiǎo ér。
桓桓貔虎装,介冑光陆离。huán huán pí hǔ zhuāng,jiè zhòu guāng lù lí。
岂知行路人,深为世道悲。qǐ zhī xíng lù rén,shēn wèi shì dào bēi。

效老杜出塞九首

曹文晦

月落悲笳动,群马萧萧鸣。yuè luò bēi jiā dòng,qún mǎ xiāo xiāo míng。
惊沙寒掠面,急柝催晨征。jīng shā hán lüè miàn,jí tuò cuī chén zhēng。
中天怒招摇,白光射霓旌。zhōng tiān nù zhāo yáo,bái guāng shè ní jīng。
肠断陇头水,乌乌闻哭声。cháng duàn lǒng tóu shuǐ,wū wū wén kū shēng。

效老杜出塞九首

曹文晦

连年苦东寇,今年困西征。lián nián kǔ dōng kòu,jīn nián kùn xī zhēng。
身甘马革裹,命若鸿毛轻。shēn gān mǎ gé guǒ,mìng ruò hóng máo qīng。
安得休王师,一言下齐城。ān dé xiū wáng shī,yī yán xià qí chéng。
归去对邻里,耕田歌太平。guī qù duì lín lǐ,gēng tián gē tài píng。

题筠轩友竹诗卷

曹文晦

有竹无人孤负竹,有人无竹令人俗。yǒu zhú wú rén gū fù zhú,yǒu rén wú zhú lìng rén sú。
二者如何可得兼,惟有君家清意足。èr zhě rú hé kě dé jiān,wéi yǒu jūn jiā qīng yì zú。
君家竹围青玉城,君家有人冰雪清。jūn jiā zhú wéi qīng yù chéng,jūn jiā yǒu rén bīng xuě qīng。
幅巾相对弄明月,是人是竹俱忘形。fú jīn xiāng duì nòng míng yuè,shì rén shì zhú jù wàng xíng。
东邻种桑富纨绮,西邻种花蜂蝶聚。dōng lín zhǒng sāng fù wán qǐ,xī lín zhǒng huā fēng dié jù。
岂无红袖引壶觞,那得诗人叩门户。qǐ wú hóng xiù yǐn hú shāng,nà dé shī rén kòu mén hù。
诗人爱竹如爱宾,娟娟秀色诗争新。shī rén ài zhú rú ài bīn,juān juān xiù sè shī zhēng xīn。
君当开径扫白云,相逢不是尘埃人。jūn dāng kāi jìng sǎo bái yún,xiāng féng bù shì chén āi rén。

五杂俎

曹文晦

五杂俎,双玉瓶。wǔ zá zǔ,shuāng yù píng。
舟已具,潮已平。zhōu yǐ jù,cháo yǐ píng。
五杂俎,双玉箸,水自流。wǔ zá zǔ,shuāng yù zhù,shuǐ zì liú。
天涯一点红,离思千万重。tiān yá yī diǎn hóng,lí sī qiān wàn zhòng。

公无渡河

曹文晦

薰风萧萧,黄流浑浑。xūn fēng xiāo xiāo,huáng liú hún hún。
上无舟与梁,下有鼍与鼋。shàng wú zhōu yǔ liáng,xià yǒu tuó yǔ yuán。
劝公无渡河,骇浪□吐吞。quàn gōng wú dù hé,hài làng tǔ tūn。
惜君只欲留,何不听妾言。xī jūn zhǐ yù liú,hé bù tīng qiè yán。
东趋沧海渚,西极昆仑源。dōng qū cāng hǎi zhǔ,xī jí kūn lún yuán。
浩浩无际流,何处招郎魂?公无渡河,为郎载歌。hào hào wú jì liú,hé chù zhāo láng hún?gōng wú dù hé,wèi láng zài gē。
往者已矣来者多,歌兮歌兮奈若何!wǎng zhě yǐ yǐ lái zhě duō,gē xī gē xī nài ruò hé!

少年行

曹文晦

少年不识愁何物,南陌东郊恣游佚。shǎo nián bù shí chóu hé wù,nán mò dōng jiāo zì yóu yì。
衰老情怀懒出门,坐对青山遂终日。shuāi lǎo qíng huái lǎn chū mén,zuò duì qīng shān suì zhōng rì。
向时意气宁愁老,今日方知少年好。xiàng shí yì qì níng chóu lǎo,jīn rì fāng zhī shǎo nián hǎo。
北邙多见白杨风,三山岂有长生草。běi máng duō jiàn bái yáng fēng,sān shān qǐ yǒu zhǎng shēng cǎo。
君不见西山日,又不见西风树。jūn bù jiàn xī shān rì,yòu bù jiàn xī fēng shù。
晚霞作态不多时,病叶衰红将委地。wǎn xiá zuò tài bù duō shí,bìng yè shuāi hóng jiāng wěi dì。
回头为语少年人,有酒莫负花间春。huí tóu wèi yǔ shǎo nián rén,yǒu jiǔ mò fù huā jiān chūn。

行路难

曹文晦

行路难,游说难。xíng lù nán,yóu shuō nán。
前车既已覆,后车心亦寒。qián chē jì yǐ fù,hòu chē xīn yì hán。
宣尼欲历聘,竟厄陈蔡间。xuān ní yù lì pìn,jìng è chén cài jiān。
仪秦骋雄辨,黑貂几摧残。yí qín chěng xióng biàn,hēi diāo jǐ cuī cán。
王阳不能驱九折,郦生祸起三寸舌。wáng yáng bù néng qū jiǔ zhé,lì shēng huò qǐ sān cùn shé。
千古无人吊章亥,一贤岂尽贤鬷蔑。qiān gǔ wú rén diào zhāng hài,yī xián qǐ jǐn xián zōng miè。
行路难,游说难。xíng lù nán,yóu shuō nán。
我将焚车深反关,不复更思山上山。wǒ jiāng fén chē shēn fǎn guān,bù fù gèng sī shān shàng shān。
口中舌在毋翻澜,从渠相见嘲冥顽。kǒu zhōng shé zài wú fān lán,cóng qú xiāng jiàn cháo míng wán。

杨白花

曹文晦

杨白花,风吹渡江去。yáng bái huā,fēng chuī dù jiāng qù。
舟人为问去何之?不似深宫卧红雾。zhōu rén wèi wèn qù hé zhī?bù shì shēn gōng wò hóng wù。
宫庭向阳花乱开,只愁五更风雨催。gōng tíng xiàng yáng huā luàn kāi,zhǐ chóu wǔ gèng fēng yǔ cuī。
春心已逐东流水,寄谢舟人勿多语。chūn xīn yǐ zhú dōng liú shuǐ,jì xiè zhōu rén wù duō yǔ。
991234567