古诗词

寄周御史二十韵

杨载

同游河北后,共抵浙西初。tóng yóu hé běi hòu,gòng dǐ zhè xī chū。
独倚知心旧,翻成会面疏。dú yǐ zhī xīn jiù,fān chéng huì miàn shū。
三年仍契阔,万里更吹嘘。sān nián réng qì kuò,wàn lǐ gèng chuī xū。
小子无奇气,先生有过誉。xiǎo zi wú qí qì,xiān shēng yǒu guò yù。
见称司马赋,求授夏侯书。jiàn chēng sī mǎ fù,qiú shòu xià hóu shū。
仓卒排归计,淹留着寓居。cāng zú pái guī jì,yān liú zhe yù jū。
已非兴俊逸,犹是主痈疽。yǐ fēi xīng jùn yì,yóu shì zhǔ yōng jū。
名士多亲我,诸公或请予。míng shì duō qīn wǒ,zhū gōng huò qǐng yǔ。
驾言将采芑,即事欲连茹。jià yán jiāng cǎi qǐ,jí shì yù lián rú。
顾尔伤流矢,居然恨倚闾。gù ěr shāng liú shǐ,jū rán hèn yǐ lǘ。
惊心闻杜宇,过眼易蟾蜍。jīng xīn wén dù yǔ,guò yǎn yì chán chú。
忽召抽金匮,俄徵论石渠。hū zhào chōu jīn kuì,é zhēng lùn shí qú。
文章殊贾马,谋略匪严徐。wén zhāng shū jiǎ mǎ,móu lüè fěi yán xú。
薄技终难效,穷愁只自如。báo jì zhōng nán xiào,qióng chóu zhǐ zì rú。
尚矜存弊履,不肯曳长裾。shàng jīn cún bì lǚ,bù kěn yè zhǎng jū。
与作栖梁燕,宁为呼辙鱼。yǔ zuò qī liáng yàn,níng wèi hū zhé yú。
仪形长日想,怀抱几时摅。yí xíng zhǎng rì xiǎng,huái bào jǐ shí shū。
奏疏闻当宁,抽毫待直庐。zòu shū wén dāng níng,chōu háo dài zhí lú。
乌台弦既改,鳌禁席仍虚。wū tái xián jì gǎi,áo jìn xí réng xū。
马首何由见,分光兴有馀。mǎ shǒu hé yóu jiàn,fēn guāng xīng yǒu yú。
杨载

杨载

杨载(1271—1323)元代中期著名诗人,与虞集、范梈、揭傒斯齐名,并称为“元诗四大家”。字仲弘,浦城(今福建浦城县)人。延祐二年进士,授承务郎,官至宁国路总管府推官。杨载文名颇大,文章以气为主,诗作含蓄,颇有新的意境。 杨载的作品>>

猜您喜欢

客中即事四首

杨载

渐觉星星两鬓皤,推愁不去奈愁何!jiàn jué xīng xīng liǎng bìn pó,tuī chóu bù qù nài chóu hé!
客中忘却春光度,惊见前林嫩竹多。kè zhōng wàng què chūn guāng dù,jīng jiàn qián lín nèn zhú duō。

客中即事四首

杨载

终朝矻矻坐书帷,春去春来总不知。zhōng cháo kū kū zuò shū wéi,chūn qù chūn lái zǒng bù zhī。
怪得山禽如有意,隔窗撩乱踏花枝。guài dé shān qín rú yǒu yì,gé chuāng liāo luàn tà huā zhī。

客中即事四首

杨载

几日悬悬雨不休,客窗孤迥使人愁。jǐ rì xuán xuán yǔ bù xiū,kè chuāng gū jiǒng shǐ rén chóu。
杜鹃啼切知何处?dù juān tí qiè zhī hé chù?
坐对云山万木稠。zuò duì yún shān wàn mù chóu。

客中即事四首

杨载

美木千章绕故宫,如烟如雾塞虚空。měi mù qiān zhāng rào gù gōng,rú yān rú wù sāi xū kōng。
路冲南北山冈断,披拂能来万里风。lù chōng nán běi shān gāng duàn,pī fú néng lái wàn lǐ fēng。

扇上竹

杨载

种竹何须种万竿,一枝分影亦檀栾。zhǒng zhú hé xū zhǒng wàn gān,yī zhī fēn yǐng yì tán luán。
秋宵更受风披拂,听取清声入梦寒。qiū xiāo gèng shòu fēng pī fú,tīng qǔ qīng shēng rù mèng hán。

悼邻妓二首

杨载

西子湖边杨柳花,随风飘泊到天涯。xī zi hú biān yáng liǔ huā,suí fēng piāo pō dào tiān yá。
青春遇著归来燕,衔入当年王谢家。qīng chūn yù zhù guī lái yàn,xián rù dāng nián wáng xiè jiā。

悼邻妓二首

杨载

一种腰肢分外妍,双眉画作月娟娟。yī zhǒng yāo zhī fēn wài yán,shuāng méi huà zuò yuè juān juān。
春风吹破襄王梦,行雨行云若个边。chūn fēng chuī pò xiāng wáng mèng,xíng yǔ xíng yún ruò gè biān。

到京师

杨载

城雪初消荠菜生,角门深巷少人行。chéng xuě chū xiāo jì cài shēng,jiǎo mén shēn xiàng shǎo rén xíng。
柳梢听得黄鹂语,此是春来第一声。liǔ shāo tīng dé huáng lí yǔ,cǐ shì chūn lái dì yī shēng。

画竹石

杨载

林前怪石起参差,篁竹丛深使客疑。lín qián guài shí qǐ cān chà,huáng zhú cóng shēn shǐ kè yí。
如过潇湘江上路,鹧鸪啼罢日西时。rú guò xiāo xiāng jiāng shàng lù,zhè gū tí bà rì xī shí。

次韵康子山舍人二首

杨载

兼旬风雨气寒凉,院落幽深草木长。jiān xún fēng yǔ qì hán liáng,yuàn luò yōu shēn cǎo mù zhǎng。
却喜今年多夏果,碧苞丹实满林香。què xǐ jīn nián duō xià guǒ,bì bāo dān shí mǎn lín xiāng。

次韵康子山舍人二首

杨载

欲赏秋花色已凉,碧云散尽楚天长。yù shǎng qiū huā sè yǐ liáng,bì yún sàn jǐn chǔ tiān zhǎng。
姮娥旧种无多树,何故人间有此香。héng é jiù zhǒng wú duō shù,hé gù rén jiān yǒu cǐ xiāng。

题十二红卷子

杨载

碧桃枝上有珍禽,调舌交交听好音。bì táo zhī shàng yǒu zhēn qín,diào shé jiāo jiāo tīng hǎo yīn。
画出江南春意思,明年携酒共追寻。huà chū jiāng nán chūn yì sī,míng nián xié jiǔ gòng zhuī xún。

送人二首

杨载

客路逢春雪乍消,眼前愁思转相撩。kè lù féng chūn xuě zhà xiāo,yǎn qián chóu sī zhuǎn xiāng liāo。
垂杨染作黄金色,舞遍东风万万条。chuí yáng rǎn zuò huáng jīn sè,wǔ biàn dōng fēng wàn wàn tiáo。

送人二首

杨载

金沟河上始通流,海子桥边系客舟。jīn gōu hé shàng shǐ tōng liú,hǎi zi qiáo biān xì kè zhōu。
却到江南春水涨,拍天波浪泛轻鸥。què dào jiāng nán chūn shuǐ zhǎng,pāi tiān bō làng fàn qīng ōu。

喜晴

杨载

楼外斜阳放晚晴,街衢前后听欢声。lóu wài xié yáng fàng wǎn qíng,jiē qú qián hòu tīng huān shēng。
回舟更倚南风顺,千里青山照眼明。huí zhōu gèng yǐ nán fēng shùn,qiān lǐ qīng shān zhào yǎn míng。