古诗词

原古上元学士

郝经

麟死九鼎沦,万世无孔孟。lín sǐ jiǔ dǐng lún,wàn shì wú kǒng mèng。
文字糠秕馀,扶藉不绝圣。wén zì kāng bǐ yú,fú jí bù jué shèng。
伊昔大观季,天王始失政。yī xī dà guān jì,tiān wáng shǐ shī zhèng。
中声入哇淫,吾道孰不竞。zhōng shēng rù wa yín,wú dào shú bù jìng。
金源东北来,一洗河海净。jīn yuán dōng běi lái,yī xǐ hé hǎi jìng。
斯文甚滥觞,几坠土梗横。sī wén shén làn shāng,jǐ zhuì tǔ gěng héng。
吴楚割半天,疮痍仅续命。wú chǔ gē bàn tiān,chuāng yí jǐn xù mìng。
伊洛遽骞腾,朱张立朝廷。yī luò jù qiān téng,zhū zhāng lì cháo tíng。
弘肆六艺学,俾与日月并。hóng sì liù yì xué,bǐ yǔ rì yuè bìng。
中原有奇才,词赋方斗饤。zhōng yuán yǒu qí cái,cí fù fāng dòu dìng。
天门黄金榜,赫耀动万姓。tiān mén huáng jīn bǎng,hè yào dòng wàn xìng。
君臣此为得,父师此为令。jūn chén cǐ wèi dé,fù shī cǐ wèi lìng。
或者语诗文,环视惊盼瞠。huò zhě yǔ shī wén,huán shì jīng pàn chēng。
孰意元化精,不遂入昏瞑。shú yì yuán huà jīng,bù suì rù hūn míng。
浚发自蔡党,高步出辽夐。jùn fā zì cài dǎng,gāo bù chū liáo xiòng。
墨浸天壤深,笔扫风雷劲。mò jìn tiān rǎng shēn,bǐ sǎo fēng léi jìn。
丝纶帝载熙,训诰王言莹。sī lún dì zài xī,xùn gào wáng yán yíng。
诸公继踵作,互执造化柄。zhū gōng jì zhǒng zuò,hù zhí zào huà bǐng。
黄山与黄华,双凤高蹭蹬。huáng shān yǔ huáng huá,shuāng fèng gāo cèng dēng。
清风玉树鸣,千古一辉映。qīng fēng yù shù míng,qiān gǔ yī huī yìng。
有若闲闲公,光彩璧月恒。yǒu ruò xián xián gōng,guāng cǎi bì yuè héng。
云烟恣挥洒,乾坤快歌咏。yún yān zì huī sǎ,qián kūn kuài gē yǒng。
亹亹金声铿,矫矫银钩硬。wěi wěi jīn shēng kēng,jiǎo jiǎo yín gōu yìng。
杨冯李雷麻,嶷崿胥倡应。yáng féng lǐ léi má,yí è xū chàng yīng。
五行连丽天,四海望而敬。wǔ xíng lián lì tiān,sì hǎi wàng ér jìng。
伟哉遗山老,青云动高兴。wěi zāi yí shān lǎo,qīng yún dòng gāo xīng。
文林刬荆棘,翰府开蹊径。wén lín chǎn jīng jí,hàn fǔ kāi qī jìng。
秋空玉琴张,搏拊分雅郑。qiū kōng yù qín zhāng,bó fǔ fēn yǎ zhèng。
三闾一曲歌,忽唤刘伶醒。sān lǘ yī qū gē,hū huàn liú líng xǐng。
哀哀汴蔡亡,六合为悬磬。āi āi biàn cài wáng,liù hé wèi xuán qìng。
此老独巍然,声价骇群听。cǐ lǎo dú wēi rán,shēng jià hài qún tīng。
振袂凌孤霞,珠璧飞欬謦。zhèn mèi líng gū xiá,zhū bì fēi kài qǐng。
人宗一代文,天赋百年盛。rén zōng yī dài wén,tiān fù bǎi nián shèng。
纷纷夸毗子,捆摭为訾评。fēn fēn kuā pí zi,kǔn zhí wèi zī píng。
自谓人胜天,讵知天已定。zì wèi rén shèng tiān,jù zhī tiān yǐ dìng。
行行野史成,共为天下庆。xíng xíng yě shǐ chéng,gòng wèi tiān xià qìng。
作噩建子月,投我以照乘。zuò è jiàn zi yuè,tóu wǒ yǐ zhào chéng。
蔀屋惊见斗,寒焰忽蟠亘。bù wū jīng jiàn dòu,hán yàn hū pán gèn。
经也生已晚,弗及拜先正。jīng yě shēng yǐ wǎn,fú jí bài xiān zhèng。
穷阎一束书,十载成堕甑。qióng yán yī shù shū,shí zài chéng duò zèng。
学问苟有归,贫窭安足病。xué wèn gǒu yǒu guī,pín jù ān zú bìng。
今乃得溟渤,问津有龟镜。jīn nǎi dé míng bó,wèn jīn yǒu guī jìng。
挈我登龙门,绠我出虎阱。qiè wǒ dēng lóng mén,gěng wǒ chū hǔ jǐng。
摇摇风中旌,兹始见依凭。yáo yáo fēng zhōng jīng,zī shǐ jiàn yī píng。
缅思先世泽,于今果无竟。miǎn sī xiān shì zé,yú jīn guǒ wú jìng。
呜呼世道丧,欲语寒泪迸。wū hū shì dào sàng,yù yǔ hán lèi bèng。
何时倒银汉,与世开䒌靘。hé shí dào yín hàn,yǔ shì kāi mìng qìng。
昂头冠三山,俯瞰旭日晟。áng tóu guān sān shān,fǔ kàn xù rì chéng。
陆海辟文源,生民共涵泳。lù hǎi pì wén yuán,shēng mín gòng hán yǒng。

郝经

元泽州陵川人,字伯常。郝天挺孙。金亡,徙顺天,馆于守帅张柔、贾辅家,博览群书。应世祖忽必烈召入王府,条上经国安民之道数十事。及世祖即位,为翰林侍读学士。中统元年,使宋议和,被贾似道扣留,居真州十六年方归。旋卒,谥文忠。为学务有用。及被留,撰《续后汉书》、《易春秋外传》、《太极演》等书,另有《陵川文集》。 郝经的作品>>

猜您喜欢

阳春怨二首

郝经

江头怕见杨柳春,杨花飞来愁杀人。jiāng tóu pà jiàn yáng liǔ chūn,yáng huā fēi lái chóu shā rén。
红颜落尽花片新,黄昏无人泪沾巾。hóng yán luò jǐn huā piàn xīn,huáng hūn wú rén lèi zhān jīn。
旧花被叠凝春尘,梦中忽见浑未真。jiù huā bèi dié níng chūn chén,mèng zhōng hū jiàn hún wèi zhēn。
隔花半面春山颦,恨郎不归多怨嗔。gé huā bàn miàn chūn shān pín,hèn láng bù guī duō yuàn chēn。
不知两处同苦辛,同是天涯愁恨人。bù zhī liǎng chù tóng kǔ xīn,tóng shì tiān yá chóu hèn rén。
几年心事向谁说?花落莺啼昼掩门。jǐ nián xīn shì xiàng shuí shuō?huā luò yīng tí zhòu yǎn mén。

阳春怨二首

郝经

芳草萋萋春又青,阶前院后唤愁生。fāng cǎo qī qī chūn yòu qīng,jiē qián yuàn hòu huàn chóu shēng。
隔墙飞花带莺声,都因无情却有情。gé qiáng fēi huā dài yīng shēng,dōu yīn wú qíng què yǒu qíng。
强饮不醉愁难醒,欲睡不著梦难成。qiáng yǐn bù zuì chóu nán xǐng,yù shuì bù zhù mèng nán chéng。
一帘斜日堆绿英,春风澹沲江无声。yī lián xié rì duī lǜ yīng,chūn fēng dàn tuó jiāng wú shēng。
杨花茫茫扬子城,总是天涯流落情。yáng huā máng máng yáng zi chéng,zǒng shì tiān yá liú luò qíng。
夜来说杀梁间燕,一世春愁在此行。yè lái shuō shā liáng jiān yàn,yī shì chūn chóu zài cǐ xíng。

太平顶读秦碑

郝经

岱宗太平顶,磨崖与天齐。dài zōng tài píng dǐng,mó yá yǔ tiān qí。
左列则天颂,右刻张说辞。zuǒ liè zé tiān sòng,yòu kè zhāng shuō cí。
文采与书法,不离近代规。wén cǎi yǔ shū fǎ,bù lí jìn dài guī。
汉封宛在周观东,秦坛夐出绝顶西。hàn fēng wǎn zài zhōu guān dōng,qín tán xiòng chū jué dǐng xī。
坛前圆平值中峰,突兀上有始皇碑。tán qián yuán píng zhí zhōng fēng,tū wù shàng yǒu shǐ huáng bēi。
年深雨渍百裂馀,析作两峰蹲半规。nián shēn yǔ zì bǎi liè yú,xī zuò liǎng fēng dūn bàn guī。
面阳数字仍可辨,隙缝重衔苔藓皮。miàn yáng shù zì réng kě biàn,xì fèng zhòng xián tái xiǎn pí。
中间隐约见制可,完好可辨惟臣斯。zhōng jiān yǐn yuē jiàn zhì kě,wán hǎo kě biàn wéi chén sī。
拳如钗股直如筋,屈铁碾玉秀且奇。quán rú chāi gǔ zhí rú jīn,qū tiě niǎn yù xiù qiě qí。
千年瘦劲益飞动,回视诸家肥更痴。qiān nián shòu jìn yì fēi dòng,huí shì zhū jiā féi gèng chī。
当时风雨有馀怒,岂容夸石独在兹。dāng shí fēng yǔ yǒu yú nù,qǐ róng kuā shí dú zài zī。
只应神明爱九物,不肯轰击常护持。zhǐ yīng shén míng ài jiǔ wù,bù kěn hōng jī cháng hù chí。
昔年韩文公,曾赋峋嵝诗。xī nián hán wén gōng,céng fù xún lǒu shī。
字青石赤皆传闻,漫为咨嗟涕连洏。zì qīng shí chì jiē chuán wén,màn wèi zī jiē tì lián ér。
何如亲登泰山日观峰,光怪特见绛气缠金虹。hé rú qīn dēng tài shān rì guān fēng,guāng guài tè jiàn jiàng qì chán jīn hóng。
摩挲细读秦相碑,天门高咏来清风。mó sā xì dú qín xiāng bēi,tiān mén gāo yǒng lái qīng fēng。
乃知山灵不相负,夜宿天边不忍去,醉倚云窗重回顾。nǎi zhī shān líng bù xiāng fù,yè sù tiān biān bù rěn qù,zuì yǐ yún chuāng zhòng huí gù。

和陶咏荆轲

郝经

燕国八百里,最为远秦嬴。yàn guó bā bǎi lǐ,zuì wèi yuǎn qín yíng。
可作殷周基,何乃事荆卿。kě zuò yīn zhōu jī,hé nǎi shì jīng qīng。
痴儿强复雠,匕首揕咸京。chī ér qiáng fù chóu,bǐ shǒu zhèn xián jīng。
径刎于期首,更图督亢行。jìng wěn yú qī shǒu,gèng tú dū kàng xíng。
仓皇事不就,狼藉断冠缨。cāng huáng shì bù jiù,láng jí duàn guān yīng。
寒风死别歌,睥睨一世英。hán fēng sǐ bié gē,pì nì yī shì yīng。
不若专设诸,饮恨复吞声。bù ruò zhuān shè zhū,yǐn hèn fù tūn shēng。
纵使杀一秦,宁无一秦生。zòng shǐ shā yī qín,níng wú yī qín shēng。
吕政方忘燕,忽作绕柱惊。lǚ zhèng fāng wàng yàn,hū zuò rào zhù jīng。
并吞势不已,举兵复有名。bìng tūn shì bù yǐ,jǔ bīng fù yǒu míng。
扫平黄金台,故鼎入秦庭。sǎo píng huáng jīn tái,gù dǐng rù qín tíng。
昔我渡易水,晚登燕子城。xī wǒ dù yì shuǐ,wǎn dēng yàn zi chéng。
投文吊田畴,思贤重屏营。tóu wén diào tián chóu,sī xián zhòng píng yíng。
举事本道义,不系败与成。jǔ shì běn dào yì,bù xì bài yǔ chéng。
为国恃刺客,夫岂豪英情。wèi guó shì cì kè,fū qǐ háo yīng qíng。
109«2345678