古诗词

调笑令·边草

戴叔伦

边草,边草,边草尽来兵老。biān cǎo,biān cǎo,biān cǎo jǐn lái bīng lǎo。
山南山北雪晴。shān nán shān běi xuě qíng。
千里万里月明。qiān lǐ wàn lǐ yuè míng。
明月,明月,胡笳一声愁绝。míng yuè,míng yuè,hú jiā yī shēng chóu jué。
戴叔伦

戴叔伦

戴叔伦(732—789),唐代诗人,字幼公(一作次公),润州金坛(今属江苏)人。年轻时师事萧颖士。曾任新城令、东阳令、抚州刺史、容管经略使。晚年上表自请为道士。其诗多表现隐逸生活和闲适情调,但《女耕田行》、《屯田词》等篇也反映了人民生活的艰苦。论诗主张“诗家之景,如蓝田日暖,良玉生烟,可望而不可置于眉睫之前”。其诗体裁皆有所涉猎。 戴叔伦的作品>>

猜您喜欢

送人游岭南

戴叔伦

少别华阳万里游,近南风景不曾秋。shǎo bié huá yáng wàn lǐ yóu,jìn nán fēng jǐng bù céng qiū。
红芳绿笋是行路,纵有啼猿听却幽。hóng fāng lǜ sǔn shì xíng lù,zòng yǒu tí yuán tīng què yōu。

妻亡后别妻弟

戴叔伦

杨柳青青满路垂,赠行惟折古松枝。yáng liǔ qīng qīng mǎn lù chuí,zèng xíng wéi zhé gǔ sōng zhī。
停舟一对湘江哭,哭罢无言君自知。tíng zhōu yī duì xiāng jiāng kū,kū bà wú yán jūn zì zhī。

和崔法曹建溪闻猿

戴叔伦

曾向巫山峡里行,羁猿一叫一回惊。céng xiàng wū shān xiá lǐ xíng,jī yuán yī jiào yī huí jīng。
闻道建溪肠欲断,的知断著第三声。wén dào jiàn xī cháng yù duàn,de zhī duàn zhù dì sān shēng。

湘南即事

戴叔伦

卢橘花开枫叶衰,出门何处望京师。lú jú huā kāi fēng yè shuāi,chū mén hé chù wàng jīng shī。
沅湘日夜东流去,不为愁人住少时。yuán xiāng rì yè dōng liú qù,bù wèi chóu rén zhù shǎo shí。

代书寄京洛旧游

戴叔伦

今年十月温风起,湘水悠悠生白蘋。jīn nián shí yuè wēn fēng qǐ,xiāng shuǐ yōu yōu shēng bái píng。
欲寄远书还不敢,却愁惊动故乡人。yù jì yuǎn shū hái bù gǎn,què chóu jīng dòng gù xiāng rén。

蕲州行营作

戴叔伦

蕲水城西向北看,桃花落尽柳花残。qí shuǐ chéng xī xiàng běi kàn,táo huā luò jǐn liǔ huā cán。
朱旗半卷山川小,白马连嘶草树寒。zhū qí bàn juǎn shān chuān xiǎo,bái mǎ lián sī cǎo shù hán。

题武当逸禅师兰若

戴叔伦

我身本似远行客,况是乱时多病身。wǒ shēn běn shì yuǎn xíng kè,kuàng shì luàn shí duō bìng shēn。
经山涉水向何处,羞见竹林禅定人。jīng shān shè shuǐ xiàng hé chù,xiū jiàn zhú lín chán dìng rén。

听韩使君美人歌

戴叔伦

仙人此夜忽凌波,更唱瑶台一遍歌。xiān rén cǐ yè hū líng bō,gèng chàng yáo tái yī biàn gē。
嫁与将军天上住,人间可得再相过。jià yǔ jiāng jūn tiān shàng zhù,rén jiān kě dé zài xiāng guò。

宿灌阳滩

戴叔伦

十月江边芦叶飞,灌阳滩冷上舟迟。shí yuè jiāng biān lú yè fēi,guàn yáng tān lěng shàng zhōu chí。
今朝未遇高风便,还与沙鸥宿水湄。jīn cháo wèi yù gāo fēng biàn,hái yǔ shā ōu sù shuǐ méi。

渐至

戴叔伦

文教通夷俗,均输问火田。wén jiào tōng yí sú,jūn shū wèn huǒ tián。
江分巴字水,树入夜郎烟。jiāng fēn bā zì shuǐ,shù rù yè láng yān。
毒瘴含秋气,阴崖蔽曙天。dú zhàng hán qiū qì,yīn yá bì shǔ tiān。
路难空计日,身老不由年。lù nán kōng jì rì,shēn lǎo bù yóu nián。
将命宁知远,归心讵可传。jiāng mìng níng zhī yuǎn,guī xīn jù kě chuán。
星郎复何意,出守五溪边。xīng láng fù hé yì,chū shǒu wǔ xī biān。

和河南罗主簿送校书兄归江南

戴叔伦

兄弟泣殊方,天涯指故乡。xiōng dì qì shū fāng,tiān yá zhǐ gù xiāng。
断云无定处,归雁不成行。duàn yún wú dìng chù,guī yàn bù chéng xíng。
草莽人烟少,风波水驿长。cǎo mǎng rén yān shǎo,fēng bō shuǐ yì zhǎng。
上虞亲渤澥,东楚隔潇湘。shàng yú qīn bó xiè,dōng chǔ gé xiāo xiāng。
古戍阴传火,寒芜晓带霜。gǔ shù yīn chuán huǒ,hán wú xiǎo dài shuāng。
海门潮滟滟,沙岸荻苍苍。hǎi mén cháo yàn yàn,shā àn dí cāng cāng。
京辇辞芸阁,蘅芳忆草堂。jīng niǎn cí yún gé,héng fāng yì cǎo táng。
知君始宁隐,还缉旧荷裳。zhī jūn shǐ níng yǐn,hái jī jiù hé shang。

晓闻长乐钟声

戴叔伦

汉苑钟声早,秦郊曙色分。hàn yuàn zhōng shēng zǎo,qín jiāo shǔ sè fēn。
霜凌万户彻,风散一城闻。shuāng líng wàn hù chè,fēng sàn yī chéng wén。
已启蓬莱殿,初朝鸳鹭群。yǐ qǐ péng lái diàn,chū cháo yuān lù qún。
虚心方应物,大扣欲干云。xū xīn fāng yīng wù,dà kòu yù gàn yún。
近杂鸡人唱,新传凫氏文。jìn zá jī rén chàng,xīn chuán fú shì wén。
能令翰苑客,流听思氛氲。néng lìng hàn yuàn kè,liú tīng sī fēn yūn。

听霜钟

戴叔伦

渺渺飞霜夜,寥寥远岫钟。miǎo miǎo fēi shuāng yè,liáo liáo yuǎn xiù zhōng。
出云疑断续,入户乍舂容。chū yún yí duàn xù,rù hù zhà chōng róng。
度枕频惊梦,随风几韵松。dù zhěn pín jīng mèng,suí fēng jǐ yùn sōng。
悠扬来不已,杳霭去何从。yōu yáng lái bù yǐ,yǎo ǎi qù hé cóng。
仿佛烟岚隔,依稀岩峤重。fǎng fú yān lán gé,yī xī yán jiào zhòng。
此时聊一听,馀响绕千峰。cǐ shí liáo yī tīng,yú xiǎng rào qiān fēng。

听霜钟

戴叔伦

寥亮来丰岭,分明辨古钟。liáo liàng lái fēng lǐng,fēn míng biàn gǔ zhōng。
应霜如自击,中节每相从。yīng shuāng rú zì jī,zhōng jié měi xiāng cóng。
静听非闲扣,潜应蕴圣踪。jìng tīng fēi xián kòu,qián yīng yùn shèng zōng。
风间时断续,云外更舂容。fēng jiān shí duàn xù,yún wài gèng chōng róng。
虚警和清籁,雄鸣隔乱峰。xū jǐng hé qīng lài,xióng míng gé luàn fēng。
因知谕知己,感激更难逢。yīn zhī yù zhī jǐ,gǎn jī gèng nán féng。

酬赠张众甫

戴叔伦

野人无本意,散木任天材。yě rén wú běn yì,sàn mù rèn tiān cái。
分向空山老,何言上苑来。fēn xiàng kōng shān lǎo,hé yán shàng yuàn lái。
迢遥千里道,依倚九层台。tiáo yáo qiān lǐ dào,yī yǐ jiǔ céng tái。
出处宁知命,轮辕岂自媒。chū chù níng zhī mìng,lún yuán qǐ zì méi。
更惭张处士,相与别蒿莱。gèng cán zhāng chù shì,xiāng yǔ bié hāo lái。