古诗词

杨柳枝

罗隐

灞岸晴来送别频,相偎相倚不胜春。bà àn qíng lái sòng bié pín,xiāng wēi xiāng yǐ bù shèng chūn。
自家飞絮犹无定,争解垂丝绊路人。zì jiā fēi xù yóu wú dìng,zhēng jiě chuí sī bàn lù rén。
罗隐

罗隐

罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。 罗隐的作品>>

猜您喜欢

登瓦棺寺阁

罗隐

下盘空迹上云浮,偶逐僧行步步愁。xià pán kōng jì shàng yún fú,ǒu zhú sēng xíng bù bù chóu。
暂憩已知须用意,渐来争忍不回头。zàn qì yǐ zhī xū yòng yì,jiàn lái zhēng rěn bù huí tóu。
烟中树老重江晚,铎外风轻四境秋。yān zhōng shù lǎo zhòng jiāng wǎn,duó wài fēng qīng sì jìng qiū。
懒指台城更东望,鹊飞龙斗尽荒丘。lǎn zhǐ tái chéng gèng dōng wàng,què fēi lóng dòu jǐn huāng qiū。

九华山费徵君所居

罗隐

草堂何处试徘徊,见说遗踪向此开。cǎo táng hé chù shì pái huái,jiàn shuō yí zōng xiàng cǐ kāi。
蟾桂自归三径后,鹤书曾降九天来。chán guì zì guī sān jìng hòu,hè shū céng jiàng jiǔ tiān lái。
白云事迹依前在,青琐光阴竟不回。bái yún shì jì yī qián zài,qīng suǒ guāng yīn jìng bù huí。
尽夕为君思曩日,野泉呜咽路莓苔。jǐn xī wèi jūn sī nǎng rì,yě quán wū yàn lù méi tái。

途中寄怀

罗隐

不知何处是前程,合眼腾腾信马行。bù zhī hé chù shì qián chéng,hé yǎn téng téng xìn mǎ xíng。
两鬓已衰时未遇,数峰虽在病相撄。liǎng bìn yǐ shuāi shí wèi yù,shù fēng suī zài bìng xiāng yīng。
尘埃巩洛虚光景,诗酒江湖漫姓名。chén āi gǒng luò xū guāng jǐng,shī jiǔ jiāng hú màn xìng míng。
试哭军门看谁问,旧来还似祢先生。shì kū jūn mén kàn shuí wèn,jiù lái hái shì mí xiān shēng。

京口见李侍郎

罗隐

傞傞江柳欲矜春,铁瓮城边见故人。suō suō jiāng liǔ yù jīn chūn,tiě wèng chéng biān jiàn gù rén。
屈指不堪言甲子,披风常记是庚申。qū zhǐ bù kān yán jiǎ zi,pī fēng cháng jì shì gēng shēn。
别来且喜身俱健,乱后休悲业尽贫。bié lái qiě xǐ shēn jù jiàn,luàn hòu xiū bēi yè jǐn pín。
还有杖头沽酒物,待寻山寺话逡巡。hái yǒu zhàng tóu gū jiǔ wù,dài xún shān sì huà qūn xún。

秋日酬张特玄

罗隐

病寄南徐两度秋,故人依约亦扬州。bìng jì nán xú liǎng dù qiū,gù rén yī yuē yì yáng zhōu。
偶因雁足思闲事,拟棹孤舟访旧游。ǒu yīn yàn zú sī xián shì,nǐ zhào gū zhōu fǎng jiù yóu。
风急几闻江上笛,月高谁共酒家楼。fēng jí jǐ wén jiāng shàng dí,yuè gāo shuí gòng jiǔ jiā lóu。
平生意气消磨尽,甘露轩前看水流。píng shēng yì qì xiāo mó jǐn,gān lù xuān qián kàn shuǐ liú。

登高咏菊尽

罗隐

篱畔霜前偶得存,苦教迟晚避兰荪。lí pàn shuāng qián ǒu dé cún,kǔ jiào chí wǎn bì lán sūn。
能销造化几多力,不受阳和一点恩。néng xiāo zào huà jǐ duō lì,bù shòu yáng hé yī diǎn ēn。
生处岂容依玉砌,要时还许上金樽。shēng chù qǐ róng yī yù qì,yào shí hái xǔ shàng jīn zūn。
陶公没后无知己,露滴幽丛见泪痕。táo gōng méi hòu wú zhī jǐ,lù dī yōu cóng jiàn lèi hén。

登夏州城楼

罗隐

寒城猎猎戍旗风,独倚危楼怅望中。hán chéng liè liè shù qí fēng,dú yǐ wēi lóu chàng wàng zhōng。
万里山河唐土地,千年魂魄晋英雄。wàn lǐ shān hé táng tǔ dì,qiān nián hún pò jìn yīng xióng。
离心不忍听边马,往事应须问塞鸿。lí xīn bù rěn tīng biān mǎ,wǎng shì yīng xū wèn sāi hóng。
好脱儒冠从校尉,一枝长戟六钧弓。hǎo tuō rú guān cóng xiào wèi,yī zhī zhǎng jǐ liù jūn gōng。

水边偶题

罗隐

野水无情去不回,水边花好为谁开。yě shuǐ wú qíng qù bù huí,shuǐ biān huā hǎo wèi shuí kāi。
只知事逐眼前去,不觉老从头上来。zhǐ zhī shì zhú yǎn qián qù,bù jué lǎo cóng tóu shàng lái。
穷似丘轲休叹息,达如周召亦尘埃。qióng shì qiū kē xiū tàn xī,dá rú zhōu zhào yì chén āi。
思量此理何人会,蒙邑先生最有才。sī liàng cǐ lǐ hé rén huì,méng yì xiān shēng zuì yǒu cái。

故洛阳公镇大梁时隐得游门下今之经历事往人非聊抒所怀以伤以谢

罗隐

孤舟欲泊思何穷,曾忆西来值雪中。gū zhōu yù pō sī hé qióng,céng yì xī lái zhí xuě zhōng。
珠履少年初满座,白衣游子也从公。zhū lǚ shǎo nián chū mǎn zuò,bái yī yóu zi yě cóng gōng。
狂抛赋笔琉璃冷,醉倚歌筵玳瑁红。kuáng pāo fù bǐ liú lí lěng,zuì yǐ gē yán dài mào hóng。
今日斯文向谁说,泪碑棠树两成空。jīn rì sī wén xiàng shuí shuō,lèi bēi táng shù liǎng chéng kōng。

杜陵秋思

罗隐

南望商于北帝都,两堪栖托两无图。nán wàng shāng yú běi dì dōu,liǎng kān qī tuō liǎng wú tú。
只闻斥逐张公子,不觉悲同楚大夫。zhǐ wén chì zhú zhāng gōng zi,bù jué bēi tóng chǔ dà fū。
岩畔早凉生紫桂,井边疏影落高梧。yán pàn zǎo liáng shēng zǐ guì,jǐng biān shū yǐng luò gāo wú。
一杯渌酒他年忆,沥向青波寄五湖。yī bēi lù jiǔ tā nián yì,lì xiàng qīng bō jì wǔ hú。

隐尝在江陵忝故中令白公叨蒙知遇今复重过渚宫感事悲身遂成长句

罗隐

往岁酂侯镇渚宫,曾将清律暖孤蓬。wǎng suì cuó hóu zhèn zhǔ gōng,céng jiāng qīng lǜ nuǎn gū péng。
才怜曼倩三冬后,艺许由基一箭中。cái lián màn qiàn sān dōng hòu,yì xǔ yóu jī yī jiàn zhōng。
言重不能轻薄命,地寒终是泣春风。yán zhòng bù néng qīng báo mìng,dì hán zhōng shì qì chūn fēng。
凤凰池涸台星拆,回首岐山忆至公。fèng huáng chí hé tái xīng chāi,huí shǒu qí shān yì zhì gōng。

夜泊毗陵无锡县有寄

罗隐

草虫幽咽树初团,独系孤舟夜已阑。cǎo chóng yōu yàn shù chū tuán,dú xì gū zhōu yè yǐ lán。
浊浪势奔吴苑急,疏钟声彻惠山寒。zhuó làng shì bēn wú yuàn jí,shū zhōng shēng chè huì shān hán。
愁催鬓发凋何易,贫恋家乡别渐难。chóu cuī bìn fā diāo hé yì,pín liàn jiā xiāng bié jiàn nán。
他日亲朋应大笑,始知书剑是无端。tā rì qīn péng yīng dà xiào,shǐ zhī shū jiàn shì wú duān。

桃花

罗隐

暖触衣襟漠漠香,闲梅遮柳不胜芳。nuǎn chù yī jīn mò mò xiāng,xián méi zhē liǔ bù shèng fāng。
数枝艳拂文君酒,半里红欹宋玉墙。shù zhī yàn fú wén jūn jiǔ,bàn lǐ hóng yī sòng yù qiáng。
尽日无人疑怅望,有时经雨乍凄凉。jǐn rì wú rén yí chàng wàng,yǒu shí jīng yǔ zhà qī liáng。
旧山山下还如此,回首东风一断肠。jiù shān shān xià hái rú cǐ,huí shǒu dōng fēng yī duàn cháng。

筹笔驿

罗隐

抛掷南阳为主忧,北征东讨尽良筹。pāo zhì nán yáng wèi zhǔ yōu,běi zhēng dōng tǎo jǐn liáng chóu。
时来天地皆同力,运去英雄不自由。shí lái tiān dì jiē tóng lì,yùn qù yīng xióng bù zì yóu。
千里山河轻孺子,两朝冠剑恨谯周。qiān lǐ shān hé qīng rú zi,liǎng cháo guān jiàn hèn qiáo zhōu。
唯馀岩下多情水,犹解年年傍驿流。wéi yú yán xià duō qíng shuǐ,yóu jiě nián nián bàng yì liú。

重过随州故兵部李侍郎恩知因抒长句

罗隐

庄周高论伯牙琴,闲夜思量泪满襟。zhuāng zhōu gāo lùn bó yá qín,xián yè sī liàng lèi mǎn jīn。
四海共谁言近事,九原从此负初心。sì hǎi gòng shuí yán jìn shì,jiǔ yuán cóng cǐ fù chū xīn。
鸥翻汉浦风波急,雁下郧溪雾雨深。ōu fān hàn pǔ fēng bō jí,yàn xià yún xī wù yǔ shēn。
惭愧苍生还有意,解歌襦裤至如今。cán kuì cāng shēng hái yǒu yì,jiě gē rú kù zhì rú jīn。