古诗词

竹枝词九首(并引)

刘禹锡

【其一】
白帝城头春草生,白盐山下蜀江清。bái dì chéng tóu chūn cǎo shēng,bái yán shān xià shǔ jiāng qīng。
南人上来歌一曲,北人莫上动乡情。nán rén shàng lái gē yī qū,běi rén mò shàng dòng xiāng qíng。
【其二】
山桃红花满上头,蜀江春水拍山流。shān táo hóng huā mǎn shàng tóu,shǔ jiāng chūn shuǐ pāi shān liú。
花红易衰似郎意,水流无限似侬愁。huā hóng yì shuāi shì láng yì,shuǐ liú wú xiàn shì nóng chóu。
【其三】
江上朱楼新雨晴,瀼西春水縠文生。jiāng shàng zhū lóu xīn yǔ qíng,ráng xī chūn shuǐ hú wén shēng。
桥东桥西好杨柳,人来人去唱歌行。qiáo dōng qiáo xī hǎo yáng liǔ,rén lái rén qù chàng gē xíng。
【其四】
日出三竿春雾消,江头蜀客驻兰桡。rì chū sān gān chūn wù xiāo,jiāng tóu shǔ kè zhù lán ráo。
凭寄狂夫书一纸,信在成都万里桥。píng jì kuáng fū shū yī zhǐ,xìn zài chéng dōu wàn lǐ qiáo。
【其五】
两岸山花似雪开,家家春酒满银杯。liǎng àn shān huā shì xuě kāi,jiā jiā chūn jiǔ mǎn yín bēi。
昭君坊中多女伴,永安宫外踏青来。zhāo jūn fāng zhōng duō nǚ bàn,yǒng ān gōng wài tà qīng lái。
【其六】
城西门前滟滪堆,年年波浪不能摧。chéng xī mén qián yàn yù duī,nián nián bō làng bù néng cuī。
懊恼人心不如石,少时东去复西来。ào nǎo rén xīn bù rú shí,shǎo shí dōng qù fù xī lái。
【其七】
瞿塘嘈嘈十二滩,此中道路古来难。qú táng cáo cáo shí èr tān,cǐ zhōng dào lù gǔ lái nán。
长恨人心不如水,等闲平地起波澜。zhǎng hèn rén xīn bù rú shuǐ,děng xián píng dì qǐ bō lán。
【其八】
巫峡苍苍烟雨时,清猿啼在最高枝。wū xiá cāng cāng yān yǔ shí,qīng yuán tí zài zuì gāo zhī。
个里愁人肠自断,由来不是此声悲。gè lǐ chóu rén cháng zì duàn,yóu lái bù shì cǐ shēng bēi。
【其九】
山上层层桃李花,云间烟火是人家。shān shàng céng céng táo lǐ huā,yún jiān yān huǒ shì rén jiā。
银钏金钗来负水,长刀短笠去烧畲。yín chuàn jīn chāi lái fù shuǐ,zhǎng dāo duǎn lì qù shāo shē。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

罢郡姑苏北归渡杨子津

刘禹锡

几岁悲南国,今朝赋北征。jǐ suì bēi nán guó,jīn cháo fù běi zhēng。
归心渡江勇,病体得秋轻。guī xīn dù jiāng yǒng,bìng tǐ dé qiū qīng。
海阔石门小,城高粉堞明。hǎi kuò shí mén xiǎo,chéng gāo fěn dié míng。
金山旧游寺,过岸听钟声。jīn shān jiù yóu sì,guò àn tīng zhōng shēng。

罢郡姑苏北归渡杨子津

刘禹锡

故国荒台在,前临震泽波。gù guó huāng tái zài,qián lín zhèn zé bō。
绮罗随世尽,麋鹿古时多。qǐ luó suí shì jǐn,mí lù gǔ shí duō。
筑用金锤力,摧因石鼠窠。zhù yòng jīn chuí lì,cuī yīn shí shǔ kē。
昔年雕辇路,唯有采樵歌。xī nián diāo niǎn lù,wéi yǒu cǎi qiáo gē。

寻汪道士不遇

刘禹锡

仙子东南秀,泠然善驭风。xiān zi dōng nán xiù,líng rán shàn yù fēng。
笙歌五云里,天地一壶中。shēng gē wǔ yún lǐ,tiān dì yī hú zhōng。
受箓金华洞,焚香玉帝宫。shòu lù jīn huá dòng,fén xiāng yù dì gōng。
我来君闭户,应是向崆峒。wǒ lái jūn bì hù,yīng shì xiàng kōng dòng。

谢柳子厚寄叠石砚

刘禹锡

常时同砚席,寄砚感离群。cháng shí tóng yàn xí,jì yàn gǎn lí qún。
清越敲寒玉,参差叠碧云。qīng yuè qiāo hán yù,cān chà dié bì yún。
烟岚馀斐亹,水墨两氛氲。yān lán yú fěi wěi,shuǐ mò liǎng fēn yūn。
好与陶贞白,松窗写紫文。hǎo yǔ táo zhēn bái,sōng chuāng xiě zǐ wén。

元日感怀

刘禹锡

振蛰春潜至,湘南人未归。zhèn zhé chūn qián zhì,xiāng nán rén wèi guī。
身加一日长,心觉去年非。shēn jiā yī rì zhǎng,xīn jué qù nián fēi。
燎火委虚烬,儿童炫彩衣。liáo huǒ wěi xū jìn,ér tóng xuàn cǎi yī。
异乡无旧识,车马到门稀。yì xiāng wú jiù shí,chē mǎ dào mén xī。

谢宣州崔相公赐马

刘禹锡

浮云金络膝,昨日别朱轮。fú yún jīn luò xī,zuó rì bié zhū lún。
衔草如怀恋,嘶风尚意频。xián cǎo rú huái liàn,sī fēng shàng yì pín。
曾将此君子,不是换佳人。céng jiāng cǐ jūn zi,bù shì huàn jiā rén。
从此西归路,应容蹑后尘。cóng cǐ xī guī lù,yīng róng niè hòu chén。

南中书来

刘禹锡

君书问风俗,此地接炎州。jūn shū wèn fēng sú,cǐ dì jiē yán zhōu。
淫祀多青鬼,居人少白头。yín sì duō qīng guǐ,jū rén shǎo bái tóu。
旅情偏在夜,乡思岂唯秋。lǚ qíng piān zài yè,xiāng sī qǐ wéi qiū。
每羡朝宗水,门前尽日流。měi xiàn cháo zōng shuǐ,mén qián jǐn rì liú。

题招隐寺

刘禹锡

隐士遗尘在,高僧精舍开。yǐn shì yí chén zài,gāo sēng jīng shě kāi。
地形临渚断,江势触山回。dì xíng lín zhǔ duàn,jiāng shì chù shān huí。
楚野花多思,南禽声例哀。chǔ yě huā duō sī,nán qín shēng lì āi。
殷勤最高顶,闲即望乡来。yīn qín zuì gāo dǐng,xián jí wàng xiāng lái。

思归寄山中友人

刘禹锡

萧条对秋色,相忆在云泉。xiāo tiáo duì qiū sè,xiāng yì zài yún quán。
木落病身死,潮平归思悬。mù luò bìng shēn sǐ,cháo píng guī sī xuán。
凉钟山顶寺,暝火渡头船。liáng zhōng shān dǐng sì,míng huǒ dù tóu chuán。
此地非吾土,闲留又一年。cǐ dì fēi wú tǔ,xián liú yòu yī nián。

有感

刘禹锡

死且不自觉,其馀安可论。sǐ qiě bù zì jué,qí yú ān kě lùn。
昨宵凤池客,今日雀罗门。zuó xiāo fèng chí kè,jīn rì què luó mén。
骑吏尘未息,铭旌风已翻。qí lì chén wèi xī,míng jīng fēng yǐ fān。
平生红粉爱,惟解哭黄昏。píng shēng hóng fěn ài,wéi jiě kū huáng hūn。

途次敷水驿伏睹华州舅氏昔日行县题诗处潸然有感

刘禹锡

昔日股肱守,朱轮兹地游。xī rì gǔ gōng shǒu,zhū lún zī dì yóu。
繁华日已谢,章句此空留。fán huá rì yǐ xiè,zhāng jù cǐ kōng liú。
蔓草佳城闭,故林棠树秋。màn cǎo jiā chéng bì,gù lín táng shù qiū。
今来重垂泪,不忍过西州。jīn lái zhòng chuí lèi,bù rěn guò xī zhōu。

奉和郑相公以考功十弟山姜花俯赐篇咏

刘禹锡

采撷黄姜蕊,封题青琐闱。cǎi xié huáng jiāng ruǐ,fēng tí qīng suǒ wéi。
共闻调膳日,正是退朝归。gòng wén diào shàn rì,zhèng shì tuì cháo guī。
响为纤筵发,情随彩翰飞。xiǎng wèi xiān yán fā,qíng suí cǎi hàn fēi。
故将天下宝,万里与光辉。gù jiāng tiān xià bǎo,wàn lǐ yǔ guāng huī。

送春词

刘禹锡

昨来楼上迎春处,今日登楼又送归。zuó lái lóu shàng yíng chūn chù,jīn rì dēng lóu yòu sòng guī。
兰蕊残妆含露泣,柳条长袖向风挥。lán ruǐ cán zhuāng hán lù qì,liǔ tiáo zhǎng xiù xiàng fēng huī。
佳人对镜容颜改,楚客临江心事违。jiā rén duì jìng róng yán gǎi,chǔ kè lín jiāng xīn shì wéi。
万古至今同此恨,无如一醉尽忘机。wàn gǔ zhì jīn tóng cǐ hèn,wú rú yī zuì jǐn wàng jī。

送李尚书镇滑州

刘禹锡

南徐报政入文昌,东郡须才别建章。nán xú bào zhèng rù wén chāng,dōng jùn xū cái bié jiàn zhāng。
视草名高同蜀客,拥旄年少胜荀郎。shì cǎo míng gāo tóng shǔ kè,yōng máo nián shǎo shèng xún láng。
黄河一曲当城下,缇骑千重照路傍。huáng hé yī qū dāng chéng xià,tí qí qiān zhòng zhào lù bàng。
自古相门还出相,如今人望在岩廊。zì gǔ xiāng mén hái chū xiāng,rú jīn rén wàng zài yán láng。

送浑大夫赴丰州

刘禹锡

凤衔新诏降恩华,又见旌旗出浑家。fèng xián xīn zhào jiàng ēn huá,yòu jiàn jīng qí chū hún jiā。
故吏来辞辛属国,精兵愿逐李轻车。gù lì lái cí xīn shǔ guó,jīng bīng yuàn zhú lǐ qīng chē。
毡裘君长迎风驭,锦带酋豪踏雪衙。zhān qiú jūn zhǎng yíng fēng yù,jǐn dài qiú háo tà xuě yá。
其奈明年好春日,无人唤看牡丹花。qí nài míng nián hǎo chūn rì,wú rén huàn kàn mǔ dān huā。