古诗词

历代传授歌

陈普

伏羲神农黄帝氏,名曰三皇居上世。fú xī shén nóng huáng dì shì,míng yuē sān huáng jū shàng shì。
少昊颛顼及高辛,唐虞尧舜为五帝。shǎo hào zhuān xū jí gāo xīn,táng yú yáo shùn wèi wǔ dì。
夏商周兮曰三代,三王禹汤文武是。xià shāng zhōu xī yuē sān dài,sān wáng yǔ tāng wén wǔ shì。
尧舜传官禹传家,天与人与非私畀。yáo shùn chuán guān yǔ chuán jiā,tiān yǔ rén yǔ fēi sī bì。
夏禹一传启以贤,少康兴夏灭猿?。xià yǔ yī chuán qǐ yǐ xián,shǎo kāng xīng xià miè yuán xì。
十有七世至桀王,成汤放桀夏绪坠。shí yǒu qī shì zhì jié wáng,chéng tāng fàng jié xià xù zhuì。
殷汤应天而顺人,兴王地方七十里。yīn tāng yīng tiān ér shùn rén,xīng wáng dì fāng qī shí lǐ。
太甲太戊及武丁,三宗有商为专美。tài jiǎ tài wù jí wǔ dīng,sān zōng yǒu shāng wèi zhuān měi。
祖乙盘庚亦贤君,三十传纣覆商祀。zǔ yǐ pán gēng yì xián jūn,sān shí chuán zhòu fù shāng sì。
周兴积累由后稷,公刘太王及王季。zhōu xīng jī lèi yóu hòu jì,gōng liú tài wáng jí wáng jì。
文王大勋武王集,伐纣牧野作牧誓。wén wáng dà xūn wǔ wáng jí,fá zhòu mù yě zuò mù shì。
成王嗣位在幼冲,周公辅政天下治。chéng wáng sì wèi zài yòu chōng,zhōu gōng fǔ zhèng tiān xià zhì。
成康措刑四十年,几移周鼎幽与厉。chéng kāng cuò xíng sì shí nián,jǐ yí zhōu dǐng yōu yǔ lì。
夷王下堂王室卑,平王东迁春秋始。yí wáng xià táng wáng shì bēi,píng wáng dōng qiān chūn qiū shǐ。
至于威烈春秋终,二百四十二年尔。zhì yú wēi liè chūn qiū zhōng,èr bǎi sì shí èr nián ěr。
鲁卫晋郑蔡燕曹,姬氏同姓皆兄弟。lǔ wèi jìn zhèng cài yàn cáo,jī shì tóng xìng jiē xiōng dì。
异姓齐楚秦宋陈,春秋列国侯十二。yì xìng qí chǔ qín sòng chén,chūn qiū liè guó hóu shí èr。
其间五霸相继兴,齐桓小白晋重耳。qí jiān wǔ bà xiāng jì xīng,qí huán xiǎo bái jìn zhòng ěr。
宋襄秦穆及楚庄,名曰尊王假仁义。sòng xiāng qín mù jí chǔ zhuāng,míng yuē zūn wáng jiǎ rén yì。
战国七雄莫如秦,韩赵魏燕齐楚起。zhàn guó qī xióng mò rú qín,hán zhào wèi yàn qí chǔ qǐ。
秦灭六国吞二周,周祚至于赧王止。qín miè liù guó tūn èr zhōu,zhōu zuò zhì yú nǎn wáng zhǐ。
天王三十有七传,八百馀年属周纪。tiān wáng sān shí yǒu qī chuán,bā bǎi yú nián shǔ zhōu jì。
秦帝始皇太暴虐,位传二世而已矣。qín dì shǐ huáng tài bào nüè,wèi chuán èr shì ér yǐ yǐ。
汉室龙兴灭秦项,高祖刘邦赤帝子。hàn shì lóng xīng miè qín xiàng,gāo zǔ liú bāng chì dì zi。
末年国本几动摇,四皓一出回孝惠。mò nián guó běn jǐ dòng yáo,sì hào yī chū huí xiào huì。
吕后临朝诸吕反,赖有平勃植赤帜。lǚ hòu lín cháo zhū lǚ fǎn,lài yǒu píng bó zhí chì zhì。
文景之世比成康,武帝好大功伐喜。wén jǐng zhī shì bǐ chéng kāng,wǔ dì hǎo dà gōng fá xǐ。
霍光拥昭而立宣,江充诬谮太子戾。huò guāng yōng zhāo ér lì xuān,jiāng chōng wū zèn tài zi lì。
厥后外戚多擅权,平帝新室莽篡位。jué hòu wài qī duō shàn quán,píng dì xīn shì mǎng cuàn wèi。
光武诛莽复中兴,汉为东汉炎运炽。guāng wǔ zhū mǎng fù zhōng xīng,hàn wèi dōng hàn yán yùn chì。
明章二帝世所称,至于灵献汉祚替。míng zhāng èr dì shì suǒ chēng,zhì yú líng xiàn hàn zuò tì。
前汉高文武宣朝,后汉光明章七制。qián hàn gāo wén wǔ xuān cháo,hòu hàn guāng míng zhāng qī zhì。
两汉相传二十四,禅魏曹丕窃神器。liǎng hàn xiāng chuán èr shí sì,chán wèi cáo pī qiè shén qì。
分为三国魏蜀吴,鹬蚌相持真鼎峙。fēn wèi sān guó wèi shǔ wú,yù bàng xiāng chí zhēn dǐng zhì。
魏则曹丕吴孙权,蜀则先主称刘备。wèi zé cáo pī wú sūn quán,shǔ zé xiān zhǔ chēng liú bèi。
魏曹承汉才四传,天下权归司马氏。wèi cáo chéng hàn cái sì chuán,tiān xià quán guī sī mǎ shì。
晋室肇兴司马炎,三王追谥昭思懿。jìn shì zhào xīng sī mǎ yán,sān wáng zhuī shì zhāo sī yì。
两三传间至怀悯,群胡云扰如鼎沸。liǎng sān chuán jiān zhì huái mǐn,qún hú yún rǎo rú dǐng fèi。
五凉前后南北西,四燕前后南北异。wǔ liáng qián hòu nán běi xī,sì yàn qián hòu nán běi yì。
秦前后西赵前后,后蜀大夏相吞噬。qín qián hòu xī zhào qián hòu,hòu shǔ dà xià xiāng tūn shì。
东晋元帝都建康,天下南北分形势。dōng jìn yuán dì dōu jiàn kāng,tiān xià nán běi fēn xíng shì。
南则晋宋齐梁陈,北则元魏东西魏。nán zé jìn sòng qí liáng chén,běi zé yuán wèi dōng xī wèi。
北齐后周犹一隅,隋文混一朔南暨。běi qí hòu zhōu yóu yī yú,suí wén hùn yī shuò nán jì。
平陈禅周隋杨坚,夫何三世隋嗣毙。píng chén chán zhōu suí yáng jiān,fū hé sān shì suí sì bì。
李唐继之纂洪图,高祖太宗成功易。lǐ táng jì zhī zuǎn hóng tú,gāo zǔ tài zōng chéng gōng yì。
武后易唐而为周,仁杰一言回睿意。wǔ hòu yì táng ér wèi zhōu,rén jié yī yán huí ruì yì。
玄宗末载溺杨妃,禄山叛逆为子弑。xuán zōng mò zài nì yáng fēi,lù shān pàn nì wèi zi shì。
肃宗东征复两京,宪宗见弑陈洪志。sù zōng dōng zhēng fù liǎng jīng,xiàn zōng jiàn shì chén hóng zhì。
文宗有才诛克明,德宗猜忌任卢杞。wén zōng yǒu cái zhū kè míng,dé zōng cāi jì rèn lú qǐ。
太宗玄宗及宪宗,号称三宗商可拟。tài zōng xuán zōng jí xiàn zōng,hào chēng sān zōng shāng kě nǐ。
末后难制藩镇强,宦官奉立皆私议。mò hòu nán zhì fān zhèn qiáng,huàn guān fèng lì jiē sī yì。
唐后迭兴有五代,梁唐晋汉周相继。táng hòu dié xīng yǒu wǔ dài,liáng táng jìn hàn zhōu xiāng jì。
五代五十三年间,后有十国皆僭伪。wǔ dài wǔ shí sān nián jiān,hòu yǒu shí guó jiē jiàn wěi。
齐楚吴燕汉晋唐,周蜀吴越如蜂猬。qí chǔ wú yàn hàn jìn táng,zhōu shǔ wú yuè rú fēng wèi。
宋受周禅握乾符,扫除僭伪皆风靡。sòng shòu zhōu chán wò qián fú,sǎo chú jiàn wěi jiē fēng mí。
太祖姓赵都汴京,雪夜常幸赵普第。tài zǔ xìng zhào dōu biàn jīng,xuě yè cháng xìng zhào pǔ dì。
太宗真仁英神哲,历代承平善继嗣。tài zōng zhēn rén yīng shén zhé,lì dài chéng píng shàn jì sì。
至于徽钦金虏来,误国奸臣京与桧。zhì yú huī qīn jīn lǔ lái,wù guó jiān chén jīng yǔ guì。
高宗南渡宋复兴,建都钱唐歌舞地。gāo zōng nán dù sòng fù xīng,jiàn dōu qián táng gē wǔ dì。
孝及光宁守偏方,侂胄既诛由诸史。xiào jí guāng níng shǒu piān fāng,tuō zhòu jì zhū yóu zhū shǐ。
在位历年四十馀,前有仁宗后有理。zài wèi lì nián sì shí yú,qián yǒu rén zōng hòu yǒu lǐ。
至于度宗宋祚微,皆由平章似道弃。zhì yú dù zōng sòng zuò wēi,jiē yóu píng zhāng shì dào qì。
建隆德祐十六传,大元一统兴燕蓟。jiàn lóng dé yòu shí liù chuán,dà yuán yī tǒng xīng yàn jì。
陈普

陈普

宋福州宁德人,字尚德,居石堂山,因号石堂,又号惧斋。从韩翼甫游。宋亡,三辟本省教授,不起。开门授徒,四方及门者岁数百人。受聘主云庄书院,又留讲鳌峰、饶广,在德兴初庵书院尤久。晚居莆中十八年,造就益众。其学以真知实践,求无愧于古圣贤而后已。有《周易解》、《尚书补微》、《四书句解钤键》、《字义》等。 陈普的作品>>

猜您喜欢

孟子善与人同

陈普

善出于人元即性,在人在我本无殊。shàn chū yú rén yuán jí xìng,zài rén zài wǒ běn wú shū。
常人未免为私累,上圣之心道与惧。cháng rén wèi miǎn wèi sī lèi,shàng shèng zhī xīn dào yǔ jù。

孟子隘与不恭

陈普

异端岂必皆邪说,执一之偏或过中。yì duān qǐ bì jiē xié shuō,zhí yī zhī piān huò guò zhōng。
隘与不恭如失正,到头流弊亦皆同。ài yǔ bù gōng rú shī zhèng,dào tóu liú bì yì jiē tóng。

孟子天吏

陈普

生杀存亡我敢专,德刑予夺出诸天。shēng shā cún wáng wǒ gǎn zhuān,dé xíng yǔ duó chū zhū tiān。
曰天所命惟其理,夫岂谆谆告语然。yuē tiān suǒ mìng wéi qí lǐ,fū qǐ zhūn zhūn gào yǔ rán。

孟子尧舜之道陈王

陈普

自贼其君固不恭,责难陈善乃为忠。zì zéi qí jūn gù bù gōng,zé nán chén shàn nǎi wèi zhōng。
要知尧舜夫何道,只在常言仁义中。yào zhī yáo shùn fū hé dào,zhǐ zài cháng yán rén yì zhōng。

孟子周公之过

陈普

过血乖离惨极刑,人情天理岂其真。guò xuè guāi lí cǎn jí xíng,rén qíng tiān lǐ qǐ qí zhēn。
天心处置非无意,故把瑕疵累圣人。tiān xīn chù zhì fēi wú yì,gù bǎ xiá cī lèi shèng rén。

孟子孟子去齐

陈普

女乐之行恨未忘,时人又为去齐伤。nǚ lè zhī xíng hèn wèi wàng,shí rén yòu wèi qù qí shāng。
圣贤出处常如此,道运终天孰主张。shèng xián chū chù cháng rú cǐ,dào yùn zhōng tiān shú zhǔ zhāng。

孟子性善

陈普

异论纵横害已深,一言性善发天心。yì lùn zòng héng hài yǐ shēn,yī yán xìng shàn fā tiān xīn。
民彝物则依然定,多少纲常起兽禽。mín yí wù zé yī rán dìng,duō shǎo gāng cháng qǐ shòu qín。

孟子文公三年之丧

陈普

性善之言一动心,至诚恻怛出天真。xìng shàn zhī yán yī dòng xīn,zhì chéng cè dá chū tiān zhēn。
纷纷狗彘乾坤里,独有居庐啜粥人。fēn fēn gǒu zhì qián kūn lǐ,dú yǒu jū lú chuài zhōu rén。

孟子许行

陈普

治国兼耕岂理欤,阴谋乱政肆崎岖。zhì guó jiān gēng qǐ lǐ yú,yīn móu luàn zhèng sì qí qū。
仲尼若使为司寇,许子难逃两观诛。zhòng ní ruò shǐ wèi sī kòu,xǔ zi nán táo liǎng guān zhū。

孟子夷之

陈普

厚葬非徒识所先,分明至爱自心根。hòu zàng fēi tú shí suǒ xiān,fēn míng zhì ài zì xīn gēn。
怃然一悟奚从发,为有良知尚未昏。wǔ rán yī wù xī cóng fā,wèi yǒu liáng zhī shàng wèi hūn。

孟子枉尺直寻

陈普

计利无非患得心,谁能枉己直于人。jì lì wú fēi huàn dé xīn,shuí néng wǎng jǐ zhí yú rén。
既甘隐忍无羞恶,气馁如何更复伸。jì gān yǐn rěn wú xiū è,qì něi rú hé gèng fù shēn。

孟子诡遇获禽

陈普

诡遇背驰先自失,丘陵之获亦何为。guǐ yù bèi chí xiān zì shī,qiū líng zhī huò yì hé wèi。
彼哉舍己徇于物,所得安能直所遗。bǐ zāi shě jǐ xùn yú wù,suǒ dé ān néng zhí suǒ yí。

孟子公孙衍张仪

陈普

虎狼纵暴互奔驰,狐魅纷纭擅肆欺。hǔ láng zòng bào hù bēn chí,hú mèi fēn yún shàn sì qī。
三二百年天地里,十棚木偶弄婴儿。sān èr bǎi nián tiān dì lǐ,shí péng mù ǒu nòng yīng ér。

孟子大丈夫

陈普

玉食珍羞不谓荣,箪瓢陋巷岂为贫。yù shí zhēn xiū bù wèi róng,dān piáo lòu xiàng qǐ wèi pín。
亭亭当当无偏倚,宇宙纲常任自身。tíng tíng dāng dāng wú piān yǐ,yǔ zhòu gāng cháng rèn zì shēn。

孟子孟子好辩

陈普

禽兽纵横鬼魅多,人间岐路总差讹。qín shòu zòng héng guǐ mèi duō,rén jiān qí lù zǒng chà é。
当时缄口终无语,天理民彝竟若何。dāng shí jiān kǒu zhōng wú yǔ,tiān lǐ mín yí jìng ruò hé。