古诗词

劝学歌

陈普

太极肇判两仪生,其中人为万物灵。tài jí zhào pàn liǎng yí shēng,qí zhōng rén wèi wàn wù líng。
人亦天地一物耳,独以道义超众形。rén yì tiān dì yī wù ěr,dú yǐ dào yì chāo zhòng xíng。
立为三才中宇宙,发挥天地经人伦。lì wèi sān cái zhōng yǔ zhòu,fā huī tiān dì jīng rén lún。
兹事初非外烁伐,毫发皆备七尺身。zī shì chū fēi wài shuò fá,háo fā jiē bèi qī chǐ shēn。
后生可畏如日出,千金之躯岂可轻。hòu shēng kě wèi rú rì chū,qiān jīn zhī qū qǐ kě qīng。
寸阴可惜莫虚掷,百年安得长青春。cùn yīn kě xī mò xū zhì,bǎi nián ān dé zhǎng qīng chūn。
有力如虎当猛省,何况责望深父兄。yǒu lì rú hǔ dāng měng shěng,hé kuàng zé wàng shēn fù xiōng。
不通六籍不是学,未了三才未是人。bù tōng liù jí bù shì xué,wèi le sān cái wèi shì rén。
希圣必须志尧舜,希贤必用为颜曾。xī shèng bì xū zhì yáo shùn,xī xián bì yòng wèi yán céng。
义理彝伦精讲究,礼乐制度须详明。yì lǐ yí lún jīng jiǎng jiū,lǐ lè zhì dù xū xiáng míng。
体用源流务透彻,血脉文理仍流行。tǐ yòng yuán liú wù tòu chè,xuè mài wén lǐ réng liú xíng。
会通两尽始无碍,范围未始离曲成。huì tōng liǎng jǐn shǐ wú ài,fàn wéi wèi shǐ lí qū chéng。
无尘胸次贮万卷,拔山笔力扛千钧。wú chén xiōng cì zhù wàn juǎn,bá shān bǐ lì káng qiān jūn。
不用高枕卧丘壑,用之家齐国治天下平。bù yòng gāo zhěn wò qiū hè,yòng zhī jiā qí guó zhì tiān xià píng。
不但匹夫匹妇皆获所,草木鱼鳖咸清宁。bù dàn pǐ fū pǐ fù jiē huò suǒ,cǎo mù yú biē xián qīng níng。
此皆后进本分事,不为干利与求名。cǐ jiē hòu jìn běn fēn shì,bù wèi gàn lì yǔ qiú míng。
更须扫除谑浪傲惰态,打并嗜欲声色情。gèng xū sǎo chú xuè làng ào duò tài,dǎ bìng shì yù shēng sè qíng。
一物一则同一敬,牢守孔孟张朱程。yī wù yī zé tóng yī jìng,láo shǒu kǒng mèng zhāng zhū chéng。
吃紧工夫决有效,令闻广誉垂千龄。chī jǐn gōng fū jué yǒu xiào,lìng wén guǎng yù chuí qiān líng。
英雄气概为则是,一变至道非难能。yīng xióng qì gài wèi zé shì,yī biàn zhì dào fēi nán néng。
君不见四十五十无闻不足观,总是惰而不学昏昏贸贸枉生天地间。jūn bù jiàn sì shí wǔ shí wú wén bù zú guān,zǒng shì duò ér bù xué hūn hūn mào mào wǎng shēng tiān dì jiān。
陈普

陈普

宋福州宁德人,字尚德,居石堂山,因号石堂,又号惧斋。从韩翼甫游。宋亡,三辟本省教授,不起。开门授徒,四方及门者岁数百人。受聘主云庄书院,又留讲鳌峰、饶广,在德兴初庵书院尤久。晚居莆中十八年,造就益众。其学以真知实践,求无愧于古圣贤而后已。有《周易解》、《尚书补微》、《四书句解钤键》、《字义》等。 陈普的作品>>

猜您喜欢

孟子善与人同

陈普

善出于人元即性,在人在我本无殊。shàn chū yú rén yuán jí xìng,zài rén zài wǒ běn wú shū。
常人未免为私累,上圣之心道与惧。cháng rén wèi miǎn wèi sī lèi,shàng shèng zhī xīn dào yǔ jù。

孟子隘与不恭

陈普

异端岂必皆邪说,执一之偏或过中。yì duān qǐ bì jiē xié shuō,zhí yī zhī piān huò guò zhōng。
隘与不恭如失正,到头流弊亦皆同。ài yǔ bù gōng rú shī zhèng,dào tóu liú bì yì jiē tóng。

孟子天吏

陈普

生杀存亡我敢专,德刑予夺出诸天。shēng shā cún wáng wǒ gǎn zhuān,dé xíng yǔ duó chū zhū tiān。
曰天所命惟其理,夫岂谆谆告语然。yuē tiān suǒ mìng wéi qí lǐ,fū qǐ zhūn zhūn gào yǔ rán。

孟子尧舜之道陈王

陈普

自贼其君固不恭,责难陈善乃为忠。zì zéi qí jūn gù bù gōng,zé nán chén shàn nǎi wèi zhōng。
要知尧舜夫何道,只在常言仁义中。yào zhī yáo shùn fū hé dào,zhǐ zài cháng yán rén yì zhōng。

孟子周公之过

陈普

过血乖离惨极刑,人情天理岂其真。guò xuè guāi lí cǎn jí xíng,rén qíng tiān lǐ qǐ qí zhēn。
天心处置非无意,故把瑕疵累圣人。tiān xīn chù zhì fēi wú yì,gù bǎ xiá cī lèi shèng rén。

孟子孟子去齐

陈普

女乐之行恨未忘,时人又为去齐伤。nǚ lè zhī xíng hèn wèi wàng,shí rén yòu wèi qù qí shāng。
圣贤出处常如此,道运终天孰主张。shèng xián chū chù cháng rú cǐ,dào yùn zhōng tiān shú zhǔ zhāng。

孟子性善

陈普

异论纵横害已深,一言性善发天心。yì lùn zòng héng hài yǐ shēn,yī yán xìng shàn fā tiān xīn。
民彝物则依然定,多少纲常起兽禽。mín yí wù zé yī rán dìng,duō shǎo gāng cháng qǐ shòu qín。

孟子文公三年之丧

陈普

性善之言一动心,至诚恻怛出天真。xìng shàn zhī yán yī dòng xīn,zhì chéng cè dá chū tiān zhēn。
纷纷狗彘乾坤里,独有居庐啜粥人。fēn fēn gǒu zhì qián kūn lǐ,dú yǒu jū lú chuài zhōu rén。

孟子许行

陈普

治国兼耕岂理欤,阴谋乱政肆崎岖。zhì guó jiān gēng qǐ lǐ yú,yīn móu luàn zhèng sì qí qū。
仲尼若使为司寇,许子难逃两观诛。zhòng ní ruò shǐ wèi sī kòu,xǔ zi nán táo liǎng guān zhū。

孟子夷之

陈普

厚葬非徒识所先,分明至爱自心根。hòu zàng fēi tú shí suǒ xiān,fēn míng zhì ài zì xīn gēn。
怃然一悟奚从发,为有良知尚未昏。wǔ rán yī wù xī cóng fā,wèi yǒu liáng zhī shàng wèi hūn。

孟子枉尺直寻

陈普

计利无非患得心,谁能枉己直于人。jì lì wú fēi huàn dé xīn,shuí néng wǎng jǐ zhí yú rén。
既甘隐忍无羞恶,气馁如何更复伸。jì gān yǐn rěn wú xiū è,qì něi rú hé gèng fù shēn。

孟子诡遇获禽

陈普

诡遇背驰先自失,丘陵之获亦何为。guǐ yù bèi chí xiān zì shī,qiū líng zhī huò yì hé wèi。
彼哉舍己徇于物,所得安能直所遗。bǐ zāi shě jǐ xùn yú wù,suǒ dé ān néng zhí suǒ yí。

孟子公孙衍张仪

陈普

虎狼纵暴互奔驰,狐魅纷纭擅肆欺。hǔ láng zòng bào hù bēn chí,hú mèi fēn yún shàn sì qī。
三二百年天地里,十棚木偶弄婴儿。sān èr bǎi nián tiān dì lǐ,shí péng mù ǒu nòng yīng ér。

孟子大丈夫

陈普

玉食珍羞不谓荣,箪瓢陋巷岂为贫。yù shí zhēn xiū bù wèi róng,dān piáo lòu xiàng qǐ wèi pín。
亭亭当当无偏倚,宇宙纲常任自身。tíng tíng dāng dāng wú piān yǐ,yǔ zhòu gāng cháng rèn zì shēn。

孟子孟子好辩

陈普

禽兽纵横鬼魅多,人间岐路总差讹。qín shòu zòng héng guǐ mèi duō,rén jiān qí lù zǒng chà é。
当时缄口终无语,天理民彝竟若何。dāng shí jiān kǒu zhōng wú yǔ,tiān lǐ mín yí jìng ruò hé。