古诗词

久旱得雨

陈普

同堂合席分汝尔,况乃邈然千万里。tóng táng hé xí fēn rǔ ěr,kuàng nǎi miǎo rán qiān wàn lǐ。
寸总不知从何来,一夜拥衾八九起。cùn zǒng bù zhī cóng hé lái,yī yè yōng qīn bā jiǔ qǐ。
井田未复思扣阍,忍见秋夏田无水。jǐng tián wèi fù sī kòu hūn,rěn jiàn qiū xià tián wú shuǐ。
甘霖才是渴者饮,何事骄阳骄不止。gān lín cái shì kě zhě yǐn,hé shì jiāo yáng jiāo bù zhǐ。
旄倪奔走缘木求,惟有气龙尚循理。máo ní bēn zǒu yuán mù qiú,wéi yǒu qì lóng shàng xún lǐ。
焉知天心不广大,无愚无智皆如子。yān zhī tiān xīn bù guǎng dà,wú yú wú zhì jiē rú zi。
拜泥祷偶都不问,衔石移山良可喜。bài ní dǎo ǒu dōu bù wèn,xián shí yí shān liáng kě xǐ。
云飞风起作气势,野雾山昏酝甘美。yún fēi fēng qǐ zuò qì shì,yě wù shān hūn yùn gān měi。
三朝遂作渰渰萋,一点一粒不胜纪。sān cháo suì zuò yǎn yǎn qī,yī diǎn yī lì bù shèng jì。
吁嗟尔辈何惜命,欢呼噎呕舞欲死。xū jiē ěr bèi hé xī mìng,huān hū yē ǒu wǔ yù sǐ。
有身安得不求生,天地之心固如此。yǒu shēn ān dé bù qiú shēng,tiān dì zhī xīn gù rú cǐ。
草茅藜藿有一策,尧舜是亦人而已。cǎo máo lí huò yǒu yī cè,yáo shùn shì yì rén ér yǐ。
端居廊庙同此身,及人及物唯推己。duān jū láng miào tóng cǐ shēn,jí rén jí wù wéi tuī jǐ。
宫中圣人念民物,春不折柳漱避蚁。gōng zhōng shèng rén niàn mín wù,chūn bù zhé liǔ shù bì yǐ。
论道燮理岂不知,一夫不获古所耻。lùn dào xiè lǐ qǐ bù zhī,yī fū bù huò gǔ suǒ chǐ。
三年耕有一年食,尧水汤旱无死徙。sān nián gēng yǒu yī nián shí,yáo shuǐ tāng hàn wú sǐ xǐ。
有民心也为民谋,此道如砥直如矢。yǒu mín xīn yě wèi mín móu,cǐ dào rú dǐ zhí rú shǐ。
陈普

陈普

宋福州宁德人,字尚德,居石堂山,因号石堂,又号惧斋。从韩翼甫游。宋亡,三辟本省教授,不起。开门授徒,四方及门者岁数百人。受聘主云庄书院,又留讲鳌峰、饶广,在德兴初庵书院尤久。晚居莆中十八年,造就益众。其学以真知实践,求无愧于古圣贤而后已。有《周易解》、《尚书补微》、《四书句解钤键》、《字义》等。 陈普的作品>>

猜您喜欢

咏史

陈普

酌酖樽前气似虹,朱虚酒令却相容。zhuó zhèn zūn qián qì shì hóng,zhū xū jiǔ lìng què xiāng róng。
王陵平勃浑无策,安汉当年一触龙。wáng líng píng bó hún wú cè,ān hàn dāng nián yī chù lóng。

咏史

陈普

齐王元在籍军中,万马朱幩照海红。qí wáng yuán zài jí jūn zhōng,wàn mǎ zhū fén zhào hǎi hóng。
垓下相逢揕掩袂,更何面目见江东。gāi xià xiāng féng zhèn yǎn mèi,gèng hé miàn mù jiàn jiāng dōng。

咏史

陈普

试手襄城意未怡,赤城稍觉味如饴。shì shǒu xiāng chéng yì wèi yí,chì chéng shāo jué wèi rú yí。
必亡定死终无救,断自朱殷海岱时。bì wáng dìng sǐ zhōng wú jiù,duàn zì zhū yīn hǎi dài shí。

咏史

陈普

牧羊义帝实妨贤,犹有三纲共畏天。mù yáng yì dì shí fáng xián,yóu yǒu sān gāng gòng wèi tiān。
树楚击秦宜奋发,恶名何事苦争先。shù chǔ jī qín yí fèn fā,è míng hé shì kǔ zhēng xiān。

咏史

陈普

倚强恃力却诬天,一样人心万万年。yǐ qiáng shì lì què wū tiān,yī yàng rén xīn wàn wàn nián。
广武十条逃得过,乌江政自不须船。guǎng wǔ shí tiáo táo dé guò,wū jiāng zhèng zì bù xū chuán。

咏史

陈普

枭性狼心亦有常,青齐仍复似咸阳。xiāo xìng láng xīn yì yǒu cháng,qīng qí réng fù shì xián yáng。
遗黎到处无馀类,欲为何人作霸王。yí lí dào chù wú yú lèi,yù wèi hé rén zuò bà wáng。

咏史

陈普

山河如许但凄凉,恰似新丰太上皇。shān hé rú xǔ dàn qī liáng,qià shì xīn fēng tài shàng huáng。
千古汉高真磊落,片言脱口幸咸阳。qiān gǔ hàn gāo zhēn lěi luò,piàn yán tuō kǒu xìng xián yáng。

咏史

陈普

宗族几为孔子焚,为秦未几又为尘。zōng zú jǐ wèi kǒng zi fén,wèi qín wèi jǐ yòu wèi chén。
田横更欲横河岳,不把英雄让与人。tián héng gèng yù héng hé yuè,bù bǎ yīng xióng ràng yǔ rén。

咏史

陈普

汉高礼义入陵夷,械到萧何更有谁。hàn gāo lǐ yì rù líng yí,xiè dào xiāo hé gèng yǒu shuí。
惟有子房云外客,不称名字冠当时。wéi yǒu zi fáng yún wài kè,bù chēng míng zì guān dāng shí。

咏史

陈普

晦迹功曹不受徵,兴亡事已若丹青。huì jì gōng cáo bù shòu zhēng,xīng wáng shì yǐ ruò dān qīng。
世间尽有文章客,谁信龙蛇尺蠖形。shì jiān jǐn yǒu wén zhāng kè,shuí xìn lóng shé chǐ huò xíng。

咏史

陈普

乳口摇牙向白蛇,一朝电拂博浪沙。rǔ kǒu yáo yá xiàng bái shé,yī cháo diàn fú bó làng shā。
下邳不得编书读,帷幄何妨佐汉家。xià pī bù dé biān shū dú,wéi wò hé fáng zuǒ hàn jiā。

咏史

陈普

撩乱龙蛇掌上争,罢来闲掉四先生。liāo luàn lóng shé zhǎng shàng zhēng,bà lái xián diào sì xiān shēng。
一棚儿女皆烟散,留得松风万古清。yī péng ér nǚ jiē yān sàn,liú dé sōng fēng wàn gǔ qīng。

咏史

陈普

本是山东忠孝门,卯金社稷暂相烦。běn shì shān dōng zhōng xiào mén,mǎo jīn shè jì zàn xiāng fán。
君王良会青云意,长乐钟中无一言。jūn wáng liáng huì qīng yún yì,zhǎng lè zhōng zhōng wú yī yán。

咏史

陈普

太公行辈赤松流,伍叔孙通了不羞。tài gōng xíng bèi chì sōng liú,wǔ shū sūn tōng le bù xiū。
好谢君王深体识,不将身后累刘侯。hǎo xiè jūn wáng shēn tǐ shí,bù jiāng shēn hòu lèi liú hóu。

咏史

陈普

三人断尽楚关梁,一诎雄吞十七王。sān rén duàn jǐn chǔ guān liáng,yī qū xióng tūn shí qī wáng。
高帝功臣总功狗,汉家无爵赏萧张。gāo dì gōng chén zǒng gōng gǒu,hàn jiā wú jué shǎng xiāo zhāng。