古诗词

杂曲歌辞·杨柳枝十九首

薛能

【其一】
华清高树出离宫,南陌柔条带暖风。huá qīng gāo shù chū lí gōng,nán mò róu tiáo dài nuǎn fēng。
谁风轻阴是良夜,瀑泉声畔月明中。shuí fēng qīng yīn shì liáng yè,pù quán shēng pàn yuè míng zhōng。
【其二】
洛桥晴影覆江船,羌笛秋声湿塞烟。luò qiáo qíng yǐng fù jiāng chuán,qiāng dí qiū shēng shī sāi yān。
闲想习池公宴罢,水蒲风絮夕阳天。xián xiǎng xí chí gōng yàn bà,shuǐ pú fēng xù xī yáng tiān。
【其三】
嫩绿轻悬似缀旒,路人遥见隔宫楼。nèn lǜ qīng xuán shì zhuì liú,lù rén yáo jiàn gé gōng lóu。
谁能更近丹墀种,解播皇风入九州。shuí néng gèng jìn dān chí zhǒng,jiě bō huáng fēng rù jiǔ zhōu。
【其四】
暖风晴日断浮埃,废路新条发钓台。nuǎn fēng qíng rì duàn fú āi,fèi lù xīn tiáo fā diào tái。
处处轻轻可惆怅,后人攀处古人栽。chù chù qīng qīng kě chóu chàng,hòu rén pān chù gǔ rén zāi。
【其五】
潭上江边袅袅垂,日高风静絮相随。tán shàng jiāng biān niǎo niǎo chuí,rì gāo fēng jìng xù xiāng suí。
青楼一树无人见,正是女郎眠觉时。qīng lóu yī shù wú rén jiàn,zhèng shì nǚ láng mián jué shí。
【其六】
汴水高悬百万条,风清两岸一时摇。biàn shuǐ gāo xuán bǎi wàn tiáo,fēng qīng liǎng àn yī shí yáo。
隋家力尽虚栽得,无限春风属圣朝。suí jiā lì jǐn xū zāi dé,wú xiàn chūn fēng shǔ shèng cháo。
【其七】
和花烟树九重城,夹路春阴十万营。hé huā yān shù jiǔ zhòng chéng,jiā lù chūn yīn shí wàn yíng。
唯向边头不堪望,一株憔悴少人行。wéi xiàng biān tóu bù kān wàng,yī zhū qiáo cuì shǎo rén xíng。
【其八】
窗外齐垂旭日初,楼边轻好暖风徐。chuāng wài qí chuí xù rì chū,lóu biān qīng hǎo nuǎn fēng xú。
游人莫道栽无益,桃李清阴却不如。yóu rén mò dào zāi wú yì,táo lǐ qīng yīn què bù rú。
【其九】
众木犹寒独早青,御沟桥畔曲江亭。zhòng mù yóu hán dú zǎo qīng,yù gōu qiáo pàn qū jiāng tíng。
陶家旧日应如此,一院春条绿绕厅。táo jiā jiù rì yīng rú cǐ,yī yuàn chūn tiáo lǜ rào tīng。
【其十】
帐偃缨垂细复繁,令人心想石家园。zhàng yǎn yīng chuí xì fù fán,lìng rén xīn xiǎng shí jiā yuán。
风条月影皆堪重,何事侯门爱树萱。fēng tiáo yuè yǐng jiē kān zhòng,hé shì hóu mén ài shù xuān。
【其十一】
数首新词带恨成,柳丝牵我我伤情。shù shǒu xīn cí dài hèn chéng,liǔ sī qiān wǒ wǒ shāng qíng。
柔娥幸有腰支稳,试踏吹声作唱声。róu é xìng yǒu yāo zhī wěn,shì tà chuī shēng zuò chàng shēng。
【其十二】
高出军营远映桥,贼兵曾斫火曾烧。gāo chū jūn yíng yuǎn yìng qiáo,zéi bīng céng zhuó huǒ céng shāo。
风流性在终难改,依旧春来万万条。fēng liú xìng zài zhōng nán gǎi,yī jiù chūn lái wàn wàn tiáo。
【其十三】
县依陶令想嫌迂,营伴将军即大粗。xiàn yī táo lìng xiǎng xián yū,yíng bàn jiāng jūn jí dà cū。
此日与君除万恨,数篇风调更应无。cǐ rì yǔ jūn chú wàn hèn,shù piān fēng diào gèng yīng wú。
【其十四】
狂似纤腰软胜绵,自多情态更谁怜。kuáng shì xiān yāo ruǎn shèng mián,zì duō qíng tài gèng shuí lián。
游人不折还堪恨,抛向桥边与路边。yóu rén bù zhé hái kān hèn,pāo xiàng qiáo biān yǔ lù biān。
【其十五】
朝阳晴照绿杨烟,一别通波十七年。cháo yáng qíng zhào lǜ yáng yān,yī bié tōng bō shí qī nián。
应有旧枝无处觅,万株风里卓旌旃。yīng yǒu jiù zhī wú chù mì,wàn zhū fēng lǐ zhuó jīng zhān。
【其十六】
晴垂芳态吐牙新,雨摆轻条湿面春。qíng chuí fāng tài tǔ yá xīn,yǔ bǎi qīng tiáo shī miàn chūn。
别有出墙高数尺,不知摇动是何人。bié yǒu chū qiáng gāo shù chǐ,bù zhī yáo dòng shì hé rén。
【其十七】
暖梳簪朵事登楼,因挂垂杨立地愁。nuǎn shū zān duǒ shì dēng lóu,yīn guà chuí yáng lì dì chóu。
牵断绿丝攀不得,半空悬着玉搔头。qiān duàn lǜ sī pān bù dé,bàn kōng xuán zhe yù sāo tóu。
【其十八】
西园高树后庭根,处处寻芳有折痕。xī yuán gāo shù hòu tíng gēn,chù chù xún fāng yǒu zhé hén。
终忆旧游桃叶舍,一株斜映竹篱门。zhōng yì jiù yóu táo yè shě,yī zhū xié yìng zhú lí mén。
【其十九】
刘白苏台总近时,当初章句是谁推。liú bái sū tái zǒng jìn shí,dāng chū zhāng jù shì shuí tuī。
纤腰舞尽春杨柳,未有侬家一首诗。xiān yāo wǔ jǐn chūn yáng liǔ,wèi yǒu nóng jiā yī shǒu shī。

薛能

薛能(817?-880?)晚唐著名诗人。《郡斋读书志》、《唐诗纪事》、《唐诗品汇》、《唐才子传》均载:“能,字太拙,汾州人(今山西汾阳一带)。”仕宦显达,官至工部尚书。时人称其“诗古赋纵横,令人畏后生”。唐人交游之风盛行。薛能一生仕宦他乡,游历众多地方,诗多寄送赠答、游历登临之作。晚唐一些著名诗人多与有诗与其唱和。 薛能的作品>>

猜您喜欢

失鹤二首

薛能

偶背雕笼与我违,四方端伫竟忘归。ǒu bèi diāo lóng yǔ wǒ wéi,sì fāng duān zhù jìng wàng guī。
谁家白日云间见,何处沧洲雨里飞。shuí jiā bái rì yún jiān jiàn,hé chù cāng zhōu yǔ lǐ fēi。
曾啄稻粱残粒在,旧翘泥潦半踪稀。céng zhuó dào liáng cán lì zài,jiù qiào ní lǎo bàn zōng xī。
凭人转觉多相误,尽道皤然作令威。píng rén zhuǎn jué duō xiāng wù,jǐn dào pó rán zuò lìng wēi。

失鹤二首

薛能

华表翘风未可期,变丁投卫两堪疑。huá biǎo qiào fēng wèi kě qī,biàn dīng tóu wèi liǎng kān yí。
应缘失路防人损,空有归心最我知。yīng yuán shī lù fáng rén sǔn,kōng yǒu guī xīn zuì wǒ zhī。
但见空笼抛夕月,若何无树宿荒陂。dàn jiàn kōng lóng pāo xī yuè,ruò hé wú shù sù huāng bēi。
不然直道高空外,白水青山属腊师。bù rán zhí dào gāo kōng wài,bái shuǐ qīng shān shǔ là shī。

答贾支使寄鹤

薛能

瑞羽奇姿踉跄形,称为仙驭过清冥。ruì yǔ qí zī liáng qiāng xíng,chēng wèi xiān yù guò qīng míng。
何年厚禄曾居卫,几世前身本姓丁。hé nián hòu lù céng jū wèi,jǐ shì qián shēn běn xìng dīng。
幸有远云兼远水,莫临华表望华亭。xìng yǒu yuǎn yún jiān yuǎn shuǐ,mò lín huá biǎo wàng huá tíng。
劳君赠我清歌侣,将去田园夜坐听。láo jūn zèng wǒ qīng gē lǚ,jiāng qù tián yuán yè zuò tīng。

陈州刺史寄鹤

薛能

临风高视耸奇形,渡海冲天想尽经。lín fēng gāo shì sǒng qí xíng,dù hǎi chōng tiān xiǎng jǐn jīng。
因得羽仪来合浦,便无魂梦去华亭。yīn dé yǔ yí lái hé pǔ,biàn wú hún mèng qù huá tíng。
春飞见境乘桴切,夜唳闻时醉枕醒。chūn fēi jiàn jìng chéng fú qiè,yè lì wén shí zuì zhěn xǐng。
南守欲知多少重,抚毛千万唤丁丁。nán shǒu yù zhī duō shǎo zhòng,fǔ máo qiān wàn huàn dīng dīng。

孔雀

薛能

偶有功名正俗才,灵禽何事降瑶台。ǒu yǒu gōng míng zhèng sú cái,líng qín hé shì jiàng yáo tái。
天仙黼黻毛应是,宫后屏帏尾忽开。tiān xiān fǔ fú máo yīng shì,gōng hòu píng wéi wěi hū kāi。
曾处嶂中真雾隐,每过庭下似春来。céng chù zhàng zhōng zhēn wù yǐn,měi guò tíng xià shì chūn lái。
佳人为我和衫拍,遣作傞傞送一杯。jiā rén wèi wǒ hé shān pāi,qiǎn zuò suō suō sòng yī bēi。

鄜州进白野鹊

薛能

轻毛叠雪翅开霜,红觜能深练尾长。qīng máo dié xuě chì kāi shuāng,hóng zī néng shēn liàn wěi zhǎng。
名应玉符朝北阙,色柔金性瑞西方。míng yīng yù fú cháo běi quē,sè róu jīn xìng ruì xī fāng。
不忧云路填河远,为对天颜送喜忙。bù yōu yún lù tián hé yuǎn,wèi duì tiān yán sòng xǐ máng。
从此定知栖息处,月宫琼树是仙乡。cóng cǐ dìng zhī qī xī chù,yuè gōng qióng shù shì xiān xiāng。

谢刘相

薛能

两串春团敌夜光,名题天柱印维扬。liǎng chuàn chūn tuán dí yè guāng,míng tí tiān zhù yìn wéi yáng。
偷嫌曼倩桃无味,捣觉嫦娥药不香。tōu xián màn qiàn táo wú wèi,dǎo jué cháng é yào bù xiāng。
惜恐被分缘利市,尽应难觅为供堂。xī kǒng bèi fēn yuán lì shì,jǐn yīng nán mì wèi gōng táng。
粗官寄与真抛却,赖有诗情合得尝。cū guān jì yǔ zhēn pāo què,lài yǒu shī qíng hé dé cháng。

题后集

薛能

诗源何代失澄清,处处狂波污后生。shī yuán hé dài shī chéng qīng,chù chù kuáng bō wū hòu shēng。
常感道孤吟有泪,却缘风坏语无情。cháng gǎn dào gū yín yǒu lèi,què yuán fēng huài yǔ wú qíng。
难甘恶少欺韩信,枉被诸侯杀祢衡。nán gān è shǎo qī hán xìn,wǎng bèi zhū hóu shā mí héng。
纵到缑山也无益,四方联络尽蛙声。zòng dào gōu shān yě wú yì,sì fāng lián luò jǐn wā shēng。

题河中亭子

薛能

河擘双流岛在中,岛中亭上正南空。hé bāi shuāng liú dǎo zài zhōng,dǎo zhōng tíng shàng zhèng nán kōng。
蒲根旧浸临关道,沙色遥飞傍苑风。pú gēn jiù jìn lín guān dào,shā sè yáo fēi bàng yuàn fēng。
晴见树卑知岳大,晚闻车乱觉桥通。qíng jiàn shù bēi zhī yuè dà,wǎn wén chē luàn jué qiáo tōng。
无穷胜事应须宿,霜白蒹葭月在东。wú qióng shèng shì yīng xū sù,shuāng bái jiān jiā yuè zài dōng。

酬泗州韦中丞埇上日寄赠兼次本韵

薛能

鲁儒相悟欲成空,学尽文章不见功。lǔ rú xiāng wù yù chéng kōng,xué jǐn wén zhāng bù jiàn gōng。
官自掖垣飘海上,镇从随岸入山中。guān zì yē yuán piāo hǎi shàng,zhèn cóng suí àn rù shān zhōng。
尝遭火发瞿云宅,争得天如老氏弓。cháng zāo huǒ fā qú yún zhái,zhēng dé tiān rú lǎo shì gōng。
何意杜陵怀宝客,也随迷路出关东。hé yì dù líng huái bǎo kè,yě suí mí lù chū guān dōng。

新雪

薛能

细落粗和忽复繁,顿清朝市不闻喧。xì luò cū hé hū fù fán,dùn qīng cháo shì bù wén xuān。
天迷皓色风何乱,地湿春泥土半翻。tiān mí hào sè fēng hé luàn,dì shī chūn ní tǔ bàn fān。
香暖会中怀岳寺,樵鸣村外想家园。xiāng nuǎn huì zhōng huái yuè sì,qiáo míng cūn wài xiǎng jiā yuán。
闲吟只爱煎茶澹,斡破平光向近轩。xián yín zhǐ ài jiān chá dàn,wò pò píng guāng xiàng jìn xuān。

送判官赴京

薛能

阙下情偏已绝稀,天涯身远复相依。quē xià qíng piān yǐ jué xī,tiān yá shēn yuǎn fù xiāng yī。
庭花每对从容落,夜烛多同笑语归。tíng huā měi duì cóng róng luò,yè zhú duō tóng xiào yǔ guī。
君子是行应柏署,鄙人何望即柴扉。jūn zi shì xíng yīng bǎi shǔ,bǐ rén hé wàng jí chái fēi。
青云若遇交亲话,白璧无心待发挥。qīng yún ruò yù jiāo qīn huà,bái bì wú xīn dài fā huī。

丁巳上元日放三雉

薛能

婴网虽皆困,褰笼喜共归。yīng wǎng suī jiē kùn,qiān lóng xǐ gòng guī。
无心期尔报,相见莫惊飞。wú xīn qī ěr bào,xiāng jiàn mò jīng fēi。

口号

薛能

素脊鸣秋杖,乌靴响暮厅。sù jí míng qiū zhàng,wū xuē xiǎng mù tīng。
刃飞三尺雪,白日落文星。rèn fēi sān chǐ xuě,bái rì luò wén xīng。

荔枝

薛能

颗如松子色如樱,未识蹉跎欲半生。kē rú sōng zi sè rú yīng,wèi shí cuō tuó yù bàn shēng。
岁杪监州曾见树,时新入座久闻名。suì miǎo jiān zhōu céng jiàn shù,shí xīn rù zuò jiǔ wén míng。