古诗词

集贤宾

唐寅

红楼画阁天缥缈,玉人乘月吹箫。hóng lóu huà gé tiān piāo miǎo,yù rén chéng yuè chuī xiāo。
一曲凉州声袅袅,到此际离愁多少。yī qū liáng zhōu shēng niǎo niǎo,dào cǐ jì lí chóu duō shǎo。
青鸾信杳,魂梦断十洲三岛。qīng luán xìn yǎo,hún mèng duàn shí zhōu sān dǎo。
春色老,看满地桐花风扫。chūn sè lǎo,kàn mǎn dì tóng huā fēng sǎo。
闲庭细草天色暝,箫箫风雨清明。xián tíng xì cǎo tiān sè míng,xiāo xiāo fēng yǔ qīng míng。
万斛春愁兼酒病,偏不肯容人苏醒。wàn hú chūn chóu jiān jiǔ bìng,piān bù kěn róng rén sū xǐng。
残花弄影,明日是满枝青杏。cán huā nòng yǐng,míng rì shì mǎn zhī qīng xìng。
金钏冷,罗袖上泪沾红粉。jīn chuàn lěng,luó xiù shàng lèi zhān hóng fěn。
冰肌玉骨香旖旎,藕花深处亭池。bīng jī yù gǔ xiāng yǐ nǐ,ǒu huā shēn chù tíng chí。
碧玉阑干谁共倚,辜负了凉风如水。bì yù lán gàn shuí gòng yǐ,gū fù le liáng fēng rú shuǐ。
光阴撚指,又早是破瓜年纪。guāng yīn niǎn zhǐ,yòu zǎo shì pò guā nián jì。
鸾镜里,只怕道崔徽憔悴。luán jìng lǐ,zhǐ pà dào cuī huī qiáo cuì。
春深小院飞细雨,杏花消息何如。chūn shēn xiǎo yuàn fēi xì yǔ,xìng huā xiāo xī hé rú。
报道东君连夜去,须索要圈留他住。bào dào dōng jūn lián yè qù,xū suǒ yào quān liú tā zhù。
金杯满举,怎不念红颜春树。jīn bēi mǎn jǔ,zěn bù niàn hóng yán chūn shù。
君看取,青塜上牛羊无主。jūn kàn qǔ,qīng zhǒng shàng niú yáng wú zhǔ。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

秋塘诗景图

唐寅

家居东南云锦乡,心魂原是水花香。jiā jū dōng nán yún jǐn xiāng,xīn hún yuán shì shuǐ huā xiāng。
哦诗想入秋塘景,鸳鹭惊飞一夕忙。ó shī xiǎng rù qiū táng jǐng,yuān lù jīng fēi yī xī máng。

美人对月

唐寅

斜髻娇娥夜卧迟,梨花风静鸟栖枝。xié jì jiāo é yè wò chí,lí huā fēng jìng niǎo qī zhī。
难将心事和人说,说与青天明月知。nán jiāng xīn shì hé rén shuō,shuō yǔ qīng tiān míng yuè zhī。

美人图

唐寅

春色关心万种情,酒杯聊寞可怜生。chūn sè guān xīn wàn zhǒng qíng,jiǔ bēi liáo mò kě lián shēng。
折花比对佳人面,把臂相同觉命轻。zhé huā bǐ duì jiā rén miàn,bǎ bì xiāng tóng jué mìng qīng。

美人图

唐寅

舞罢霓裳日色低,满身春倦眼迷离。wǔ bà ní shang rì sè dī,mǎn shēn chūn juàn yǎn mí lí。
锦丝步帐繁花里,闲弄珊瑚血色枝。jǐn sī bù zhàng fán huā lǐ,xián nòng shān hú xuè sè zhī。

草堂话旧图

唐寅

松间草阁倚岩开,岩下幽花娆露台。sōng jiān cǎo gé yǐ yán kāi,yán xià yōu huā ráo lù tái。
谁叩柴扉惊鹤梦,月明千里故人来。shuí kòu chái fēi jīng hè mèng,yuè míng qiān lǐ gù rén lái。

夏雨归牧图

唐寅

狂风骤雨暗江干,萧籁山中夏亦寒。kuáng fēng zhòu yǔ àn jiāng gàn,xiāo lài shān zhōng xià yì hán。
独有牧童牛背隐,归来一笠带沦。dú yǒu mù tóng niú bèi yǐn,guī lái yī lì dài lún。

晓林慈鸟图

唐寅

慈鸟鸣鸣闹晓林,羽毛单薄雪霜深。cí niǎo míng míng nào xiǎo lín,yǔ máo dān báo xuě shuāng shēn。
世间人子非枭獍,闻得谁无反哺心。shì jiān rén zi fēi xiāo jìng,wén dé shuí wú fǎn bǔ xīn。

桑图

唐寅

桑出罗兮柘出绫,绫罗妆束出娉婷。sāng chū luó xī zhè chū líng,líng luó zhuāng shù chū pīng tíng。
娉婷红粉歌金缕,歌与桃花柳絮听。pīng tíng hóng fěn gē jīn lǚ,gē yǔ táo huā liǔ xù tīng。

海棠美人图

唐寅

褪尽东风满面妆,可怜蝶粉与蜂狂。tuì jǐn dōng fēng mǎn miàn zhuāng,kě lián dié fěn yǔ fēng kuáng。
自今意思和谁说,一片春心付海棠。zì jīn yì sī hé shuí shuō,yī piàn chūn xīn fù hǎi táng。

秦淮海图

唐寅

淮海修真遗丽华,它言道是我言差。huái hǎi xiū zhēn yí lì huá,tā yán dào shì wǒ yán chà。
金丹不了红颜别,地下相逢两面沙。jīn dān bù le hóng yán bié,dì xià xiāng féng liǎng miàn shā。

荷花仙子图

唐寅

一卷真经幻作胎,人间肉眼误相猜。yī juǎn zhēn jīng huàn zuò tāi,rén jiān ròu yǎn wù xiāng cāi。
不教轻踏莲花去,谁识仙娥玩世来。bù jiào qīng tà lián huā qù,shuí shí xiān é wán shì lái。

莫贪婪

唐寅

破布衫巾破布裙,逢人便说会烧银。pò bù shān jīn pò bù qún,féng rén biàn shuō huì shāo yín。
君何不烧自家用,何必苦心送给人。jūn hé bù shāo zì jiā yòng,hé bì kǔ xīn sòng gěi rén。

莺莺图

唐寅

扶头酒醒宝香焚,戏写蒲东一片云。fú tóu jiǔ xǐng bǎo xiāng fén,xì xiě pú dōng yī piàn yún。
昨夜隔墙花影动,猛闻人语唤双文。zuó yè gé qiáng huā yǐng dòng,měng wén rén yǔ huàn shuāng wén。

陶谷赠词图

唐寅

一宿姻缘逆旅中,短词聊以识泥鸿。yī sù yīn yuán nì lǚ zhōng,duǎn cí liáo yǐ shí ní hóng。
当时我作陶承旨,何必樽前面发红。dāng shí wǒ zuò táo chéng zhǐ,hé bì zūn qián miàn fā hóng。

高山奇树图

唐寅

高山奇树似城南,兀坐联诗兴不厌。gāo shān qí shù shì chéng nán,wù zuò lián shī xīng bù yàn。
一自韩孟归去后,谁人敢把兔毫拈。yī zì hán mèng guī qù hòu,shuí rén gǎn bǎ tù háo niān。