古诗词

锦城秋暮海棠

汪元量

锦城海棠妙无比,秋光染出胭脂蕊。jǐn chéng hǎi táng miào wú bǐ,qiū guāng rǎn chū yān zhī ruǐ。
日照殷红如血鲜,箭砂妆粒真珠子。rì zhào yīn hóng rú xuè xiān,jiàn shā zhuāng lì zhēn zhū zi。
玉环著酒睡初觉,脸薄粉香泪如洗。yù huán zhù jiǔ shuì chū jué,liǎn báo fěn xiāng lèi rú xǐ。
绛纱穿露水晶圆,笑杀荷花守红死。jiàng shā chuān lù shuǐ jīng yuán,xiào shā hé huā shǒu hóng sǐ。
蜀乡海棠根本别,有色有香成二美。shǔ xiāng hǎi táng gēn běn bié,yǒu sè yǒu xiāng chéng èr měi。
春花开残秋复花,簸弄东君权不已。chūn huā kāi cán qiū fù huā,bǒ nòng dōng jūn quán bù yǐ。
锦袍公子汗血驹,宾客諠哗间朱紫。jǐn páo gōng zi hàn xuè jū,bīn kè xuān huā jiān zhū zǐ。
有酒如池肉如山,银烛千条照罗绮。yǒu jiǔ rú chí ròu rú shān,yín zhú qiān tiáo zhào luó qǐ。
萧娘十八青丝发,手把金钟歌皓齿。xiāo niáng shí bā qīng sī fā,shǒu bǎ jīn zhōng gē hào chǐ。
神仙艳骨世所无,歌声直入青云里。shén xiān yàn gǔ shì suǒ wú,gē shēng zhí rù qīng yún lǐ。
江南倦客惨不乐,鸣笛哀筝乱人耳。jiāng nán juàn kè cǎn bù lè,míng dí āi zhēng luàn rén ěr。
干戈满地行路难,屏里吴山数千里。gàn gē mǎn dì xíng lù nán,píng lǐ wú shān shù qiān lǐ。
遥怜花国化青芜,浪蕊浮花敢欣喜。yáo lián huā guó huà qīng wú,làng ruǐ fú huā gǎn xīn xǐ。
草堂无诗花无德,窃号花仙宁不耻。cǎo táng wú shī huā wú dé,qiè hào huā xiān níng bù chǐ。
春花撩乱亦可怜,秋花烂熳何为尔。chūn huā liāo luàn yì kě lián,qiū huā làn màn hé wèi ěr。
花前妙舞曲未终,红雪纷纷落流水。huā qián miào wǔ qū wèi zhōng,hóng xuě fēn fēn luò liú shuǐ。
薄命佳人只土尘,抛杯拔剑长歌起。báo mìng jiā rén zhǐ tǔ chén,pāo bēi bá jiàn zhǎng gē qǐ。

汪元量

汪元量(1241~1317年后)南宋末诗人、词人、宫廷琴师。字大有,号水云,亦自号水云子、楚狂、江南倦客,钱塘(今浙江杭州)人。琳第三子。度宗时以善琴供奉宫掖。恭宗德祐二年(1276)临安陷,随三宫入燕。尝谒文天祥于狱中。元世祖至元二十五年(1288)出家为道士,获南归,次年抵钱塘。后往来江西、湖北、四川等地,终老湖山。诗多纪国亡前后事,时人比之杜甫,有“诗史”之目,有《水云集》、《湖山类稿》。 汪元量的作品>>

猜您喜欢

牡丹平

汪元量

长平山上紫云封,蜀老相传隐者宫。zhǎng píng shān shàng zǐ yún fēng,shǔ lǎo xiāng chuán yǐn zhě gōng。
高树蔽天三十里,开花十丈舞春风。gāo shù bì tiān sān shí lǐ,kāi huā shí zhàng wǔ chūn fēng。

百花潭

汪元量

万里扬鞭到益州,旌旗小队锦江头。wàn lǐ yáng biān dào yì zhōu,jīng qí xiǎo duì jǐn jiāng tóu。
红船载酒环歌女,摇荡百花潭水秋。hóng chuán zài jiǔ huán gē nǚ,yáo dàng bǎi huā tán shuǐ qiū。

蚕市

汪元量

成都美女白如霜,结伴携筐去采桑。chéng dōu měi nǚ bái rú shuāng,jié bàn xié kuāng qù cǎi sāng。
一岁蚕苗凡七出,寸丝那得做衣裳。yī suì cán miáo fán qī chū,cùn sī nà dé zuò yī shang。

废苑见牡丹黄色者

汪元量

西园兵后草茫茫,亭北犹存御爱黄。xī yuán bīng hòu cǎo máng máng,tíng běi yóu cún yù ài huáng。
晴日暖风生百媚,不知作意为谁香。qíng rì nuǎn fēng shēng bǎi mèi,bù zhī zuò yì wèi shuí xiāng。

昌州海棠有香其一

汪元量

我到昌州看海棠,恰逢时节近重阳。wǒ dào chāng zhōu kàn hǎi táng,qià féng shí jié jìn zhòng yáng。
人言好种亦难得,只有州衙一树香。rén yán hǎo zhǒng yì nán dé,zhǐ yǒu zhōu yá yī shù xiāng。

九月九日赏红叶

汪元量

天平山木似花开,青女裁成锦绣堆。tiān píng shān mù shì huā kāi,qīng nǚ cái chéng jǐn xiù duī。
暂借秋光作春色,白衣解遣曲生来。zàn jiè qiū guāng zuò chūn sè,bái yī jiě qiǎn qū shēng lái。

九月九日赏红叶

汪元量

凤凰山上少人家,红叶漫山映落霞。fèng huáng shān shàng shǎo rén jiā,hóng yè màn shān yìng luò xiá。
却笑陶潜归栗里,东篱寂寞对黄花。què xiào táo qián guī lì lǐ,dōng lí jì mò duì huáng huā。

小桃源入三岩观鱼

汪元量

眉州城外小桃源,行入三岩涧水喧。méi zhōu chéng wài xiǎo táo yuán,xíng rù sān yán jiàn shuǐ xuān。
人近碧潭才抚掌,唤鱼出洞跳龙门。rén jìn bì tán cái fǔ zhǎng,huàn yú chū dòng tiào lóng mén。

夔门

汪元量

赤甲山连白帝山,三巴三峡百牢关。chì jiǎ shān lián bái dì shān,sān bā sān xiá bǎi láo guān。
孤舟行客愁无那,十二峰前十二滩。gū zhōu xíng kè chóu wú nà,shí èr fēng qián shí èr tān。

琴台

汪元量

文园多病厌文君,恨入金徽不忍闻。wén yuán duō bìng yàn wén jūn,hèn rù jīn huī bù rěn wén。
寂寞高台留古迹,来牛去马自成群。jì mò gāo tái liú gǔ jì,lái niú qù mǎ zì chéng qún。

花蕊夫人故宅

汪元量

千古风流一梦中,江山阅尽几英雄。qiān gǔ fēng liú yī mèng zhōng,jiāng shān yuè jǐn jǐ yīng xióng。
芙蓉城里家何在,花蕊夫人宅已空。fú róng chéng lǐ jiā hé zài,huā ruǐ fū rén zhái yǐ kōng。

花蕊夫人故宅

汪元量

宅前宅后好青山,零落重门半掩关。zhái qián zhái hòu hǎo qīng shān,líng luò zhòng mén bàn yǎn guān。
玉貌久归天上去,宫词百首落人间。yù mào jiǔ guī tiān shàng qù,gōng cí bǎi shǒu luò rén jiān。

忠州荔枝楼小憩

汪元量

竟日扬鞭不暂闲,畏途叠叠是青山。jìng rì yáng biān bù zàn xián,wèi tú dié dié shì qīng shān。
西风吹落忠州去,锦绣窠中屋万间。xī fēng chuī luò zhōng zhōu qù,jǐn xiù kē zhōng wū wàn jiān。

峡边山寺

汪元量

寺近阴崖多雾雨,峡边灵窦忽风雷。sì jìn yīn yá duō wù yǔ,xiá biān líng dòu hū fēng léi。
松间白足携诗板,石上苍头把酒杯。sōng jiān bái zú xié shī bǎn,shí shàng cāng tóu bǎ jiǔ bēi。

题赐砚

汪元量

斧柯片石伴幽闲,堪与遗民共号顽。fǔ kē piàn shí bàn yōu xián,kān yǔ yí mín gòng hào wán。
试忆当年承赐事,墨痕如泪尽成斑。shì yì dāng nián chéng cì shì,mò hén rú lèi jǐn chéng bān。