古诗词

题赵仲穆临黄筌秋山图

杨维桢

成都画师称要叔,不独锦鸡兼写竹。chéng dōu huà shī chēng yào shū,bù dú jǐn jī jiān xiě zhú。
李升笔法最称神,万里云山出西蜀。lǐ shēng bǐ fǎ zuì chēng shén,wàn lǐ yún shān chū xī shǔ。
重峦叠嶂金碧堆,丹崖枫树如花开。zhòng luán dié zhàng jīn bì duī,dān yá fēng shù rú huā kāi。
银河著地可望不可到,上有仙家十二之琼台。yín hé zhù dì kě wàng bù kě dào,shàng yǒu xiān jiā shí èr zhī qióng tái。
峨眉玉垒天边落,万雉金城连剑阁。é méi yù lěi tiān biān luò,wàn zhì jīn chéng lián jiàn gé。
雪山西蜀为武担,石镜清辉缠井络。xuě shān xī shǔ wèi wǔ dān,shí jìng qīng huī chán jǐng luò。
江边里牯似沈犀,水怪不敢湍金堤。jiāng biān lǐ gǔ shì shěn xī,shuǐ guài bù gǎn tuān jīn dī。
支机石在严真观,浣花水落少陵溪。zhī jī shí zài yán zhēn guān,huàn huā shuǐ luò shǎo líng xī。
蜀王宫殿牛羊下,鼓吹却入鸡豚社。shǔ wáng gōng diàn niú yáng xià,gǔ chuī què rù jī tún shè。
雪飞水磨旧敲茶,春酿郫筒荷熟鲞。xuě fēi shuǐ mó jiù qiāo chá,chūn niàng pí tǒng hé shú xiǎng。
草田麦垄烟光薄,交鹿呦呦雉角角。cǎo tián mài lǒng yān guāng báo,jiāo lù yōu yōu zhì jiǎo jiǎo。
何处山僧赤脚归?空林野水日欲落。hé chù shān sēng chì jiǎo guī?kōng lín yě shuǐ rì yù luò。
吴兴小赵精天机,出入内府阅秘奇。wú xīng xiǎo zhào jīng tiān jī,chū rù nèi fǔ yuè mì qí。
亲摹此本第一幅,闭户三月忘朝饥。qīn mó cǐ běn dì yī fú,bì hù sān yuè wàng cháo jī。
老夫平生有山癖,草玄亭前双眼碧。lǎo fū píng shēng yǒu shān pǐ,cǎo xuán tíng qián shuāng yǎn bì。
江上何处未归来,黄鹤高楼吹铁笛。jiāng shàng hé chù wèi guī lái,huáng hè gāo lóu chuī tiě dí。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

白翎鹊辞

杨维桢

白翎鹊,西极来。bái líng què,xī jí lái。
金为冠,玉为衣。jīn wèi guān,yù wèi yī。
百鸟见之不敢飞,雄狐猛虎愁神机。bǎi niǎo jiàn zhī bù gǎn fēi,xióng hú měng hǔ chóu shén jī。
先帝亲手鞲,重尔西方奇。xiān dì qīn shǒu gōu,zhòng ěr xī fāng qí。
海东之青汝何为?下攫草间雉兔肥,奈尔猛虎雄狐狸!hǎi dōng zhī qīng rǔ hé wèi?xià jué cǎo jiān zhì tù féi,nài ěr měng hǔ xióng hú lí!

烽火辞

杨维桢

美人方一笑,烽火不须惊。měi rén fāng yī xiào,fēng huǒ bù xū jīng。
昨夜骊山下,西戎已结兵。zuó yè lí shān xià,xī róng yǐ jié bīng。

饮马窟

杨维桢

长城饮马窟,饮马马还惊。zhǎng chéng yǐn mǎ kū,yǐn mǎ mǎ hái jīng。
宁知呜咽水,犹作宝刀鸣。níng zhī wū yàn shuǐ,yóu zuò bǎo dāo míng。

侠客词

杨维桢

未许同交死,全身报国仇。wèi xǔ tóng jiāo sǐ,quán shēn bào guó chóu。
太阿飞出匣,欲取贾充头。tài ā fēi chū xiá,yù qǔ jiǎ chōng tóu。

牧羝曲

杨维桢

老羝何日乳,归雁忽能言。lǎo dī hé rì rǔ,guī yàn hū néng yán。
不逐虞常死,丁零尚有恩。bù zhú yú cháng sǐ,dīng líng shàng yǒu ēn。

桑阴曲

杨维桢

妾自夫君戍,桑阴路不通。qiè zì fū jūn shù,sāng yīn lù bù tōng。
将军哮似虎,少妇窃秦宫。jiāng jūn xiāo shì hǔ,shǎo fù qiè qín gōng。

贞妇词

杨维桢

皎日常持信,仓皇不改真。jiǎo rì cháng chí xìn,cāng huáng bù gǎi zhēn。
君王符不到,水长渐台倾。jūn wáng fú bù dào,shuǐ zhǎng jiàn tái qīng。

连理枝

杨维桢

主家连理木,昨夜一枝零。zhǔ jiā lián lǐ mù,zuó yè yī zhī líng。
野藤沿别树,相托万年青。yě téng yán bié shù,xiāng tuō wàn nián qīng。

三阁词

杨维桢

昨夜韩擒虎,将军奏凯回。zuó yè hán qín hǔ,jiāng jūn zòu kǎi huí。
井中人不死,重带美人来。jǐng zhōng rén bù sǐ,zhòng dài měi rén lái。

玉蹄騧

杨维桢

银脑玉蹄騧,金鞭问妾家。yín nǎo yù tí guā,jīn biān wèn qiè jiā。
窗开桃叶渡,小艇在荷花。chuāng kāi táo yè dù,xiǎo tǐng zài hé huā。

春波曲

杨维桢

家住春波上,春深未得归。jiā zhù chūn bō shàng,chūn shēn wèi dé guī。
桃花新水长,应没浣花矶。táo huā xīn shuǐ zhǎng,yīng méi huàn huā jī。

赌春曲

杨维桢

斗草归来后,开筵又赌春。dòu cǎo guī lái hòu,kāi yán yòu dǔ chūn。
阶前撒珠戏,独是得双人。jiē qián sā zhū xì,dú shì dé shuāng rén。

杨柳词

杨维桢

杨柳董家桥,鹅黄万万条。yáng liǔ dǒng jiā qiáo,é huáng wàn wàn tiáo。
行人莫到此,春色易相撩。xíng rén mò dào cǐ,chūn sè yì xiāng liāo。

玉镜台

杨维桢

郎赠玉镜台,妾挂菱花盘。láng zèng yù jìng tái,qiè guà líng huā pán。
安得咸阳镜,照郎心肺肝。ān dé xián yáng jìng,zhào láng xīn fèi gān。

闻雁篇

杨维桢

楼头闻过雁,只影不成双。lóu tóu wén guò yàn,zhǐ yǐng bù chéng shuāng。
一夜狂夫梦,相随到九江。yī yè kuáng fū mèng,xiāng suí dào jiǔ jiāng。