古诗词

题赵仲穆临黄筌秋山图

杨维桢

成都画师称要叔,不独锦鸡兼写竹。chéng dōu huà shī chēng yào shū,bù dú jǐn jī jiān xiě zhú。
李升笔法最称神,万里云山出西蜀。lǐ shēng bǐ fǎ zuì chēng shén,wàn lǐ yún shān chū xī shǔ。
重峦叠嶂金碧堆,丹崖枫树如花开。zhòng luán dié zhàng jīn bì duī,dān yá fēng shù rú huā kāi。
银河著地可望不可到,上有仙家十二之琼台。yín hé zhù dì kě wàng bù kě dào,shàng yǒu xiān jiā shí èr zhī qióng tái。
峨眉玉垒天边落,万雉金城连剑阁。é méi yù lěi tiān biān luò,wàn zhì jīn chéng lián jiàn gé。
雪山西蜀为武担,石镜清辉缠井络。xuě shān xī shǔ wèi wǔ dān,shí jìng qīng huī chán jǐng luò。
江边里牯似沈犀,水怪不敢湍金堤。jiāng biān lǐ gǔ shì shěn xī,shuǐ guài bù gǎn tuān jīn dī。
支机石在严真观,浣花水落少陵溪。zhī jī shí zài yán zhēn guān,huàn huā shuǐ luò shǎo líng xī。
蜀王宫殿牛羊下,鼓吹却入鸡豚社。shǔ wáng gōng diàn niú yáng xià,gǔ chuī què rù jī tún shè。
雪飞水磨旧敲茶,春酿郫筒荷熟鲞。xuě fēi shuǐ mó jiù qiāo chá,chūn niàng pí tǒng hé shú xiǎng。
草田麦垄烟光薄,交鹿呦呦雉角角。cǎo tián mài lǒng yān guāng báo,jiāo lù yōu yōu zhì jiǎo jiǎo。
何处山僧赤脚归?空林野水日欲落。hé chù shān sēng chì jiǎo guī?kōng lín yě shuǐ rì yù luò。
吴兴小赵精天机,出入内府阅秘奇。wú xīng xiǎo zhào jīng tiān jī,chū rù nèi fǔ yuè mì qí。
亲摹此本第一幅,闭户三月忘朝饥。qīn mó cǐ běn dì yī fú,bì hù sān yuè wàng cháo jī。
老夫平生有山癖,草玄亭前双眼碧。lǎo fū píng shēng yǒu shān pǐ,cǎo xuán tíng qián shuāng yǎn bì。
江上何处未归来,黄鹤高楼吹铁笛。jiāng shàng hé chù wèi guī lái,huáng hè gāo lóu chuī tiě dí。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

买妾言

杨维桢

买妾千黄金,许身不许心。mǎi qiè qiān huáng jīn,xǔ shēn bù xǔ xīn。
使君闻有妇,夜夜《白头吟》。shǐ jūn wén yǒu fù,yè yè bái tóu yín。

续弦言

杨维桢

麟角煮为胶,续弦弦在弓。lín jiǎo zhǔ wèi jiāo,xù xián xián zài gōng。
誓将弦上箭,不射孤飞鸿。shì jiāng xián shàng jiàn,bù shè gū fēi hóng。

归客误

杨维桢

夜闻归客骑,玉辔鸣匼啑。yè wén guī kè qí,yù pèi míng kē shà。
唤妇开西窗,秋风响桐叶。huàn fù kāi xī chuāng,qiū fēng xiǎng tóng yè。

阳台曲

杨维桢

月落望夫山,高台十二鬟。yuè luò wàng fū shān,gāo tái shí èr huán。
楚宫多妒女,云雨梦中还。chǔ gōng duō dù nǚ,yún yǔ mèng zhōng hái。

昭阳曲

杨维桢

美人初睡起,内史报兰汤。měi rén chū shuì qǐ,nèi shǐ bào lán tāng。
散尽黄金饼,无寻赤凤皇。sàn jǐn huáng jīn bǐng,wú xún chì fèng huáng。

焦仲卿妻

杨维桢

生为仲卿妇,死与仲卿齐。shēng wèi zhòng qīng fù,sǐ yǔ zhòng qīng qí。
庐江同树鸟,不过别枝啼。lú jiāng tóng shù niǎo,bù guò bié zhī tí。

小临海曲

杨维桢

日落洞庭波,吴娃荡桨过。rì luò dòng tíng bō,wú wá dàng jiǎng guò。
道人吹铁笛,风浪夜来多。dào rén chuī tiě dí,fēng làng yè lái duō。

小临海曲

杨维桢

道人铁笛响,半入洞庭山。dào rén tiě dí xiǎng,bàn rù dòng tíng shān。
天风将一半,吹度白银湾。tiān fēng jiāng yī bàn,chuī dù bái yín wān。

小临海曲

杨维桢

仙橘大如斗,浮之过洞庭。xiān jú dà rú dòu,fú zhī guò dòng tíng。
江妃浑未识,唤作楚王萍。jiāng fēi hún wèi shí,huàn zuò chǔ wáng píng。

小临海曲

杨维桢

海客报奇事,青天火瓮飞。hǎi kè bào qí shì,qīng tiān huǒ wèng fēi。
明朝雷泽底,新有落星矶。míng cháo léi zé dǐ,xīn yǒu luò xīng jī。

小临海曲

杨维桢

网得珊瑚树,移栽玛瑙盆。wǎng dé shān hú shù,yí zāi mǎ nǎo pén。
夜来风雨横,龙气上珠根。yè lái fēng yǔ héng,lóng qì shàng zhū gēn。

小临海曲

杨维桢

海上双雷岛,浑如滟滪堆。hǎi shàng shuāng léi dǎo,hún rú yàn yù duī。
乖龙拔山脚,飞渡海门来。guāi lóng bá shān jiǎo,fēi dù hǎi mén lái。

小临海曲

杨维桢

潮来神树没,潮归神树青。cháo lái shén shù méi,cháo guī shén shù qīng。
云里天妃过,龙旗带雨腥。yún lǐ tiān fēi guò,lóng qí dài yǔ xīng。

小临海曲

杨维桢

客入毛公洞,洞深人不还。kè rù máo gōng dòng,dòng shēn rén bù hái。
明年探禹穴,相见会稽山。míng nián tàn yǔ xué,xiāng jiàn huì jī shān。

小临海曲

杨维桢

太液象圆海,金莲夜夜开。tài yè xiàng yuán hǎi,jīn lián yè yè kāi。
水中万年月,照见昆明灰。shuǐ zhōng wàn nián yuè,zhào jiàn kūn míng huī。