古诗词

车中作古乐府

尹廷高

车历辘,车历辘,驴牛逐逐双转毂。chē lì lù,chē lì lù,lǘ niú zhú zhú shuāng zhuǎn gǔ。
可怜喘汗更鞭朴,行到深更鞭转速。kě lián chuǎn hàn gèng biān pǔ,xíng dào shēn gèng biān zhuǎn sù。
老夫平生苦晕眩,两手扶头身蹙缩。lǎo fū píng shēng kǔ yūn xuàn,liǎng shǒu fú tóu shēn cù suō。
停车少憩日又出,束栝营炊道旁屋。tíng chē shǎo qì rì yòu chū,shù guā yíng chuī dào páng wū。
牛疲马跛筋力绝,世上利名心未足,前车未去后车续。niú pí mǎ bǒ jīn lì jué,shì shàng lì míng xīn wèi zú,qián chē wèi qù hòu chē xù。
车历辘,车历辘,老夫柳下眠正熟。chē lì lù,chē lì lù,lǎo fū liǔ xià mián zhèng shú。
铃丁当,铃丁当,大车小车摆作行。líng dīng dāng,líng dīng dāng,dà chē xiǎo chē bǎi zuò xíng。
问渠捆载有何物,云是官满非经商。wèn qú kǔn zài yǒu hé wù,yún shì guān mǎn fēi jīng shāng。
蟠螭金函五色毯,钿螺椅子象牙床。pán chī jīn hán wǔ sè tǎn,diàn luó yǐ zi xiàng yá chuáng。
美人娇娇如海棠,面帘半染尘土黄。měi rén jiāo jiāo rú hǎi táng,miàn lián bàn rǎn chén tǔ huáng。
迎门软脚闹亲旧,提擎骆瓮刲肥羊,人生富贵归故乡。yíng mén ruǎn jiǎo nào qīn jiù,tí qíng luò wèng kuī féi yáng,rén shēng fù guì guī gù xiāng。
铃丁当,铃丁当,老夫北行书满箱。líng dīng dāng,líng dīng dāng,lǎo fū běi xíng shū mǎn xiāng。

尹廷高

廷高,字仲明,别号六峰,遂昌人。其父竹坡,当宋季以能诗称。仲明遭乱转徙,宋亡二十年,始归故乡。尝掌教于永嘉,秩满至京,谢病归。所著有《玉井樵唱正续稿》。自题其卷首云:「先君登癸丑奉常第,宦游湖海,作诗凡千馀首。丙子,家燬于寇,遗编散落,无一存者。仅忆《秋日寄僧》一联曰:『白蘋影蘸无痕水,黄菊香催未了诗。』先业无传,雅道几废,不肖孤之罪也。」观此,则仲明诗学,有自来矣。 尹廷高的作品>>

猜您喜欢

海棠

尹廷高

渊才含恨亦含讥,独羡昌州一种稀。yuān cái hán hèn yì hán jī,dú xiàn chāng zhōu yī zhǒng xī。
欲碾沉檀和清露,千林随处散香霏。yù niǎn chén tán hé qīng lù,qiān lín suí chù sàn xiāng fēi。

山茶

尹廷高

东风知费几工夫,绣出堂前昼锦图。dōng fēng zhī fèi jǐ gōng fū,xiù chū táng qián zhòu jǐn tú。
不假丹砂涂鹤顶,任教黄粉染蜂须。bù jiǎ dān shā tú hè dǐng,rèn jiào huáng fěn rǎn fēng xū。

宫怨二首

尹廷高

绿衣无分惹天香,滴碎春愁玉漏长。lǜ yī wú fēn rě tiān xiāng,dī suì chūn chóu yù lòu zhǎng。
日上海棠眠未醒,梦随蝴蝶出宫墙。rì shàng hǎi táng mián wèi xǐng,mèng suí hú dié chū gōng qiáng。

宫怨二首

尹廷高

露沐香窠夜不收,紫绡夜映翠蟠虬。lù mù xiāng kē yè bù shōu,zǐ xiāo yè yìng cuì pán qiú。
虽然卢阜闻名晚,合是花中第一流。suī rán lú fù wén míng wǎn,hé shì huā zhōng dì yī liú。

腊梅

尹廷高

五出天然蜡缀成,诗人千载不知名。wǔ chū tiān rán là zhuì chéng,shī rén qiān zài bù zhī míng。
自从山谷推同姓,一日清香偏汴京。zì cóng shān gǔ tuī tóng xìng,yī rì qīng xiāng piān biàn jīng。

柯山石桥

尹廷高

凿破乾坤有此桥,不知世变几风涛。záo pò qián kūn yǒu cǐ qiáo,bù zhī shì biàn jǐ fēng tāo。
当时对局纵横者,何似樵夫袖手高。dāng shí duì jú zòng héng zhě,hé shì qiáo fū xiù shǒu gāo。

小园春莫

尹廷高

园林春事顿阑珊,花自飘零梅自酸。yuán lín chūn shì dùn lán shān,huā zì piāo líng méi zì suān。
绿树成阴罢歌舞,双鸠飞下石棋盘。lǜ shù chéng yīn bà gē wǔ,shuāng jiū fēi xià shí qí pán。

杜甫游春

尹廷高

矍哉驴上一吟翁,诗好平生不虑穷。jué zāi lǘ shàng yī yín wēng,shī hǎo píng shēng bù lǜ qióng。
梦冷草堂无史笔,浣溪千载自春风。mèng lěng cǎo táng wú shǐ bǐ,huàn xī qiān zài zì chūn fēng。

渊明赏菊

尹廷高

彭泽归来百念休,西风天地一悠悠。péng zé guī lái bǎi niàn xiū,xī fēng tiān dì yī yōu yōu。
白衣未至沉吟久,一把寒香万古秋。bái yī wèi zhì chén yín jiǔ,yī bǎ hán xiāng wàn gǔ qiū。

子猷访戴

尹廷高

乾坤清夜玉含辉,万壑千岩景绝奇。qián kūn qīng yè yù hán huī,wàn hè qiān yán jǐng jué qí。
一舸自来还自去,古今高卧可曾知。yī gě zì lái hái zì qù,gǔ jīn gāo wò kě céng zhī。

羲之爱鹅

尹廷高

写经才毕即笼鹅,人物风流说永和。xiě jīng cái bì jí lóng é,rén wù fēng liú shuō yǒng hé。
寂寞荒池已陈迹,空留夜月浴寒波。jì mò huāng chí yǐ chén jì,kōng liú yè yuè yù hán bō。

雪夕

尹廷高

黄叶萧萧下庭树,吟怀浩荡难分付。huáng yè xiāo xiāo xià tíng shù,yín huái hào dàng nán fēn fù。
何处钟声落翠眉,闭门风雪千山暮。hé chù zhōng shēng luò cuì méi,bì mén fēng xuě qiān shān mù。

客星阁

尹廷高

万古严滩万古清,秋风杜若老寒汀。wàn gǔ yán tān wàn gǔ qīng,qiū fēng dù ruò lǎo hán tīng。
一江斗宿沉天影,那个中间是客星。yī jiāng dòu sù chén tiān yǐng,nà gè zhōng jiān shì kè xīng。

客中中秋无酒

尹廷高

丹桂飘香玉宇清,笛声隐隐度江城。dān guì piāo xiāng yù yǔ qīng,dí shēng yǐn yǐn dù jiāng chéng。
客楼醒眼看明月,虚负天风吹晚晴。kè lóu xǐng yǎn kàn míng yuè,xū fù tiān fēng chuī wǎn qíng。

书斋即事

尹廷高

看了床头半日书,闲眠欲下静工夫。kàn le chuáng tóu bàn rì shū,xián mián yù xià jìng gōng fū。
女童学画宫妆额,偷抹窗前点易朱。nǚ tóng xué huà gōng zhuāng é,tōu mǒ chuāng qián diǎn yì zhū。