古诗词

车中作古乐府

尹廷高

车历辘,车历辘,驴牛逐逐双转毂。chē lì lù,chē lì lù,lǘ niú zhú zhú shuāng zhuǎn gǔ。
可怜喘汗更鞭朴,行到深更鞭转速。kě lián chuǎn hàn gèng biān pǔ,xíng dào shēn gèng biān zhuǎn sù。
老夫平生苦晕眩,两手扶头身蹙缩。lǎo fū píng shēng kǔ yūn xuàn,liǎng shǒu fú tóu shēn cù suō。
停车少憩日又出,束栝营炊道旁屋。tíng chē shǎo qì rì yòu chū,shù guā yíng chuī dào páng wū。
牛疲马跛筋力绝,世上利名心未足,前车未去后车续。niú pí mǎ bǒ jīn lì jué,shì shàng lì míng xīn wèi zú,qián chē wèi qù hòu chē xù。
车历辘,车历辘,老夫柳下眠正熟。chē lì lù,chē lì lù,lǎo fū liǔ xià mián zhèng shú。
铃丁当,铃丁当,大车小车摆作行。líng dīng dāng,líng dīng dāng,dà chē xiǎo chē bǎi zuò xíng。
问渠捆载有何物,云是官满非经商。wèn qú kǔn zài yǒu hé wù,yún shì guān mǎn fēi jīng shāng。
蟠螭金函五色毯,钿螺椅子象牙床。pán chī jīn hán wǔ sè tǎn,diàn luó yǐ zi xiàng yá chuáng。
美人娇娇如海棠,面帘半染尘土黄。měi rén jiāo jiāo rú hǎi táng,miàn lián bàn rǎn chén tǔ huáng。
迎门软脚闹亲旧,提擎骆瓮刲肥羊,人生富贵归故乡。yíng mén ruǎn jiǎo nào qīn jiù,tí qíng luò wèng kuī féi yáng,rén shēng fù guì guī gù xiāng。
铃丁当,铃丁当,老夫北行书满箱。líng dīng dāng,líng dīng dāng,lǎo fū běi xíng shū mǎn xiāng。

尹廷高

廷高,字仲明,别号六峰,遂昌人。其父竹坡,当宋季以能诗称。仲明遭乱转徙,宋亡二十年,始归故乡。尝掌教于永嘉,秩满至京,谢病归。所著有《玉井樵唱正续稿》。自题其卷首云:「先君登癸丑奉常第,宦游湖海,作诗凡千馀首。丙子,家燬于寇,遗编散落,无一存者。仅忆《秋日寄僧》一联曰:『白蘋影蘸无痕水,黄菊香催未了诗。』先业无传,雅道几废,不肖孤之罪也。」观此,则仲明诗学,有自来矣。 尹廷高的作品>>

猜您喜欢

甘露寺

尹廷高

宝阁高横玉宇寒,分明脚底踏焦山。bǎo gé gāo héng yù yǔ hán,fēn míng jiǎo dǐ tà jiāo shān。
长淮渺渺三千里,只在僧窗一榻间。zhǎng huái miǎo miǎo sān qiān lǐ,zhǐ zài sēng chuāng yī tà jiān。

中冷泉

尹廷高

衮衮鱼龙浪气腥,江心何处认中灵。gǔn gǔn yú lóng làng qì xīng,jiāng xīn hé chù rèn zhōng líng。
茶边滋味人知少,世上空疑陆羽经。chá biān zī wèi rén zhī shǎo,shì shàng kōng yí lù yǔ jīng。

扬州后土祠琼花

尹廷高

无双亭下万人看,欲觅残英一片难。wú shuāng tíng xià wàn rén kàn,yù mì cán yīng yī piàn nán。
夜静月明猿鹤唳,误翻玉雪堕阑干。yè jìng yuè míng yuán hè lì,wù fān yù xuě duò lán gàn。

山阳泊舟

尹廷高

南枕湖光北枕淮,百年形势画图开。nán zhěn hú guāng běi zhěn huái,bǎi nián xíng shì huà tú kāi。
黄昏鼓角孤城闭,尚记秋风万马来。huáng hūn gǔ jiǎo gū chéng bì,shàng jì qiū fēng wàn mǎ lái。

舟过彭城

尹廷高

黄河三面绕城流,云压荒台冷不收。huáng hé sān miàn rào chéng liú,yún yā huāng tái lěng bù shōu。
千古英雄只如此,手遮斜日看徐州。qiān gǔ yīng xióng zhǐ rú cǐ,shǒu zhē xié rì kàn xú zhōu。

彭城夏日

尹廷高

燕去楼空事已非,柱头白鹤昔曾归。yàn qù lóu kōng shì yǐ fēi,zhù tóu bái hè xī céng guī。
彭门五月薰风起,夹道椿花似雪飞。péng mén wǔ yuè xūn fēng qǐ,jiā dào chūn huā shì xuě fēi。

燕山九日

尹廷高

老气横吞万里秋,不堪白发对人羞。lǎo qì héng tūn wàn lǐ qiū,bù kān bái fā duì rén xiū。
一枝黄菊无情极,冷看西风卷客愁。yī zhī huáng jú wú qíng jí,lěng kàn xī fēng juǎn kè chóu。

出都门

尹廷高

都门晓出兴悠悠,一片归心逐海鸥。dōu mén xiǎo chū xīng yōu yōu,yī piàn guī xīn zhú hǎi ōu。
马上不吟风雪句,扬鞭指塔认通州。mǎ shàng bù yín fēng xuě jù,yáng biān zhǐ tǎ rèn tōng zhōu。

舟中夜兴

尹廷高

枯苇萧萧搅客眠,夜深灯火照邻船。kū wěi xiāo xiāo jiǎo kè mián,yè shēn dēng huǒ zhào lín chuán。
□□□□□□□,风雪蓬窗万里天。,fēng xuě péng chuāng wàn lǐ tiān。

燕山寒二首

尹廷高

地穴玲珑石炭红,土床芦簟觉春融。dì xué líng lóng shí tàn hóng,tǔ chuáng lú diàn jué chūn róng。
一窗明月江南梦,恍在重帘暖閤中。yī chuāng míng yuè jiāng nán mèng,huǎng zài zhòng lián nuǎn gé zhōng。

燕山寒二首

尹廷高

孤鸿破晓雪霏霏,起整归装莫悔迟。gū hóng pò xiǎo xuě fēi fēi,qǐ zhěng guī zhuāng mò huǐ chí。
幸有北风能逐客,山灵不用费文移。xìng yǒu běi fēng néng zhú kè,shān líng bù yòng fèi wén yí。

泊舟淮阳

尹廷高

孤舟夜泊倚皇城,天际归心促晓程。gū zhōu yè pō yǐ huáng chéng,tiān jì guī xīn cù xiǎo chéng。
二十四桥霜月冷,卧听钟鼓送人行。èr shí sì qiáo shuāng yuè lěng,wò tīng zhōng gǔ sòng rén xíng。

北归渡扬子

尹廷高

狠石年深已绿苔,金焦千古画图开。hěn shí nián shēn yǐ lǜ tái,jīn jiāo qiān gǔ huà tú kāi。
浪花半角残阳里,曾见乾坤百战来。làng huā bàn jiǎo cán yáng lǐ,céng jiàn qián kūn bǎi zhàn lái。

四瑞名山古佛

尹廷高

琉璃光里人间晓,俨若灵山未散时。liú lí guāng lǐ rén jiān xiǎo,yǎn ruò líng shān wèi sàn shí。
不是青衣轻漏泄,个中消息有谁知。bù shì qīng yī qīng lòu xiè,gè zhōng xiāo xī yǒu shuí zhī。

圣钟

尹廷高

千夫赤手缚渊龙,俄听洪音吼梵宫。qiān fū chì shǒu fù yuān lóng,é tīng hóng yīn hǒu fàn gōng。
醉衲不回消息断,高楼残月五更钟。zuì nà bù huí xiāo xī duàn,gāo lóu cán yuè wǔ gèng zhōng。